Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 552



Đường Tâm Nhan thật sự không ngờ tới, tự đẩy mở cửa phòng ra, nhìn thấy hình ảnh ướt át này.

Sớm biết sẽ nhìn thấy cảnh này, mình không nên vì lo lắng trong lòng mà đến đây.

“Hình như tôi đến không đúng lúc, hay là để tôi về trước?” Đường Tâm Nhan bước vào phòng bệnh, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không hề có chút gay gắt, khiến người khác khó mà đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.

“Đường Tâm Nhan, dù sao cũng đã nhìn thấy rồi, còn ở đây làm gì nữa? Cô đã quấy rầy tôi và A Lãnh rồi đó.”

Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ hả hê nhìn Đường Tâm Nhan.

“Tôi quấy rầy các người?”

Đường Tâm Nhan vốn đã định rời đi, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, cô lại gạt bỏ quyết định đó, tao nhã ngồi xuống sô pha bên cạnh.

“Cô Mạnh, tôi thật sự rất muốn biết, cô ôm một người đàn ông chặt như thế mà không có bất kỳ tình cảm nào với mình, rốt cuộc là có ý gì? Không cảm thấy hành động của mình có chút… hèn hạ sao?”

Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói, giọng nói ngọt ngào pha chút quyến rũ.

“Cô… cô đừng nói bậy, tôi và A Lãnh yêu nhau, nếu như không phải cô xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi, chúng tôi yêu nhau.”

Lúc nói câu này, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lo lắng, cô luôn tin rằng, Mặc Trì Úy yêu mình, chỉ vì sự xuất hiện Đường Tâm Nhan mới khiến anh cảm thấy áp lực khi yêu mình.

Đối mặt với Mạnh Bạch Chỉ vẫn đang tự lừa dối chính mình, đột nhiên Đường Tâm Nhan có chút đồng cảm, đã không có được bất kỳ cảm tình nào bây giờ chỉ có thể cô đơn trong thế giới của mình, người con gái này thật đáng thương.

“Cô Mạnh, nếu như người đàn ông của tôi thật sự yêu cô, hai tay anh ấy buông thỏng hai tay như thế, bất kỳ người nào nhìn vào đều có thể khẳng định, cô là người chủ động ôm, còn người đàn ông của tôi chỉ là thương hại và đồng cảm với tôi, cho nên mới không đẩy cô ra.”

Đường Tâm Nhan bình tĩnh nói.

“Cô…”

Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái mét, cô biết rõ nhất, những lời Đường Tâm Nhan nói là sự thật và mình… thế nào cũng là người thua cuộc.

“Bạch Chủ, buông tay ra đi, nếu không cô sẽ trông càng khó coi hơn.” Mãi không nói gì, nhưng lại dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn người con gái của Mặc Trì Úy, cuối cùng đôi môi mỏng gợi cảm kia cũng hé ra, giọng nói không có chút cảm xúc, vang lên bên tai Mạnh Bạch Chỉ.

“Vì sao, vì sao phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao chứ?”

Mạnh Bạch Chỉ hét lên.

Hàng lông mày kiếm Mặc Trì Úy cau mày lại, ngay sau đó gỡ tay Mạnh Bạch Kỳ ra.

“Sau này đừng làm những gì như thế này nữa.” Mặc Trì Úy nói xong câu này liền đi thẳng về phía Đường Tâm Nhan.

“Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”

Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, nhìn vào đôi mắt của Đường Tâm Nhan, không hề có chút lạnh lùng, mà ngược lại còn rất dịu dàng, tình cảm.

Đường Tâm Nhan tinh nghịch lè lưỡi.

“Nếu như em không xuất hiện thì lúc đó chồng của em có thể bị con gái người ta kéo lên giường rồi, không phải sao?”

Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tươi nói đùa.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của Đường Tâm Nhan.

“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.”

Một câu nói ngắn gọn, khiến Đường Tâm Nhan liền cười hạnh phúc.

“Chúng ta đi thôi, em nghĩ cô Mạnh cần phải nghĩ ngơi.”

Mặc Trì Úy gật đầu, vòng tay qua eo Đường Tâm Nhan, đi thẳng ra khỏi phòng Mạnh Bạch Chỉ.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy quay lưng bỏ đi, Mạnh Bạch Chỉ rơi vào đau khổ cùng cực.

Cô ta biết rất rõ, Mặc Trì Úy là người đàn ông đã… đã hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của mình.



Mặc Trì Úy về đến phòng bệnh, liền bế Đường Tâm Nhan lên giường.

“Anh đã nói sẽ đưa em đi xem cục cưng mà, em không muốn nằm trên giường.”

Đường Tâm Nhan sốt ruột trèo xuống giường, kéo lấy tay Mặc Trì Úy, đi về phía cửa.

“Cô gái ngốc, chậm một chút thôi nào.”

Đường Tâm Nhan vội đến mức suýt chút nữa đã chạy đi, Mặc Trì Úy liền dặn dò.

“Em… em nóng lòng muốn gặp con trai.”

Đường Tâm Nhan thè lưỡi ra, nhưng vẫn bước chậm lại.

Mặc dù Đường Tâm Nhan giảm tốc độ, nhưng cô vẫn cảm thấy có thở.

“Sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?”

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, giọng điều tràn đầy lo lắng, mặc dù gần đây sức khỏe của Đường Tâm Nhan đã hồi phục không tồi, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không dám lờ là.

“Chắc là vừa nảy đi vội quá, nên có chút… có chút khó thở.”

Đường Tâm Nhan yếu ớt nói.

“Nhất định phải đi gặp con trai sao?” Mặc Trì Úy hỏi.

Đường Tâm Nhan gật đầu khẳng định, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hiện lên mọt nét duy nhất đó chính là sự kiên trì.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan kiên trì như thế, Mặc Trì Uý đành bất lực, thở dài, liền ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.

“Anh… anh mau thả em xuống? Như thế này sẽ có rất nhiều người nhìn thấy đó.” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, vẻ mặt Đường Tâm Nhan khá ngượng ngùng, cứ như vậy mà vùi mặt vào lòng anh.

“Chồng ôm vợ của mình thì có cái gì lạ đâu?” Mặc Trì Úy vẫn ôm cô, đi thẳng đến khoa nhi.

Dọc đường đi, Đường Tâm Nhan cảm nhận rất rõ, ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn mình, khiến hay gò má nhợt nhạt của cô đã ửng đỏ ra đến tận mang tai vì xấu hổ.

Hai người nhanh chóng đến khoa nhi.

Bác sĩ chữa trị chính cho bé, đưa bọn họ đến phòng bệnh.

Qua lớp cửa kính, Đường Tâm Nhan có thể nhìn thấy rõ cục cưng của mình đang bình yên nằm trong lồng kính.

“Đứa bé… đứa bé nhỏ thật đó.”

Mặc dù từ trong điện thoại của Mặc Trì Úy, đã xem được rất nhiều bức hình anh đã chụp được, như lại là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan mới thực sự nhìn thấy cực cưng của mình.

Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan nhìn thấy đứa bé, cô có cảm giác xúc động chưa bao giờ xảy ra, dường như cô đã cảm nhận được hương vị của sự hạnh phúc đang bao trùm lấy cô lúc này.

“Bác sĩ, khi nà thì đứa bé mới có thể rời khỏi lồng kính? Lúc nào thì tôi mới có thể ôm con?”

Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi vị bác sĩ đang đứng bên cạnh.

Bác sĩ mỉm cười.

“Cô yên tâm đi, các chỉ số của con cô đều đang trong quá trình phát triển, chưa đến vài ngày nữa thì có thể hoàn toàn rời khỏi lồng kính rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa đứa bé đến bên cạnh cô.”

Lời bác sĩ nói ra khiến Đường Tâm Như thở phào nhẹ nhỏm.

“Chồng ơi, chúng ta có thể sắp được ôm con rồi.”

Đường Tâm Nhan kích động kéo lấy tay Mặc Trì Úy, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười đầy phấn khích.

“Đúng vậy, chúng ta sắp được ôm còn rồi, cho nên em nhất định phải nghe lời bác sĩ, chăm sóc cơ thể của mình cho thật tốt, như thế mới có thể đủ sức…”

Mặc Trì Úy còn chưa nói xong câu thì Đường Tâm Nhan đang được anh ôm trong lòng đột nhiên nhắm hai mắt lại.

“Tâm Nhan…”