Nhận được điện thoại ra ngoài? Nghe người giúp việc nói như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Người có thể khiến anh ra ngoài muộn như thế, chắc không nhiều, vài người anh em của anh ấy, nhưng đều đang ở nước ngoài, mình cũng không nghe thấy tin tức họ về nước.
Bây giờ có lẽ Trì Chi Hành đang ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm, dù sao thì khoảng thời gian gần đây, Trì Chi Hành sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm.
Chỉ còn lại Lục Chi Thâm, sau đó Đường Tâm Nhan do dự gọi điện cho Lục Chi Thâm.
Giọng nói của Lục Chi Thâm hơi ngái ngủ, Đường Tâm Nhan liền biết Mặc Trì Úy không ở cùng anh ấy.
Nếu như không phải mấy người anh em này, thì chỉ có một người, đó chính là… Triệu Hân Hân.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cười đầy mỉa mai.
Đi gặp một người con gái khuya như vậy, Mặc Trì Úy, anh thật sự gấp đến thế sao?
“Mợ chủ, cô… sao ăn ít thế? Không hợp khẩu vị sao?” Đường Tâm Nhan chỉ mới ăn được vài miếng đã buông nĩa xuống, người giúp việc bên cạnh dè dặt hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi không thèm ăn, về phòng trước đây, thím… đừng quấy rầy tôi, tôi đi ngủ trước.”
Đường Tâm Nhan nói xong, rời khỏi phòng ăn. Cô quay về phòng, ngồi lên ghế sô pha, lấy kịch bản ra.
Vốn dĩ định chuẩn bị làm quen với kịch bản ngày mai, nhưng… tâm trạng Đường Tâm Nhan lại bị ảnh hưởng, mặc dù cầm kịch bản trong tay nhưng lại không biết trên đó viết gì.
Khẽ thở dài, Đường Tâm Nhan buông kịch bản xuống, gọi thẳng cho Mặc Trì Úy.
Tối hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng vẫn vang lên bên tai giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì?” Lạnh lùng nói ra mấy chữ, khiến Đường Tâm Nhan hối hận vì đã gọi điện cho anh ấy.
Cô nhíu chặt mày, cuối cùng cũng mấp máy đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của mình.
“Anh đang ở đâu?”
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại gọi điện cho mình, chỉ để hỏi mình đang ở đâu.
“Bệnh viện.”
Ngắn gọn nói vài từ, nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan đứng phắt dậy khỏi giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn liền không thể khống chế được sự lo lắng.
“Anh bị sao vây? Bị thương sao? Hay là bị bệnh? Đang ở bệnh viện nào, tôi đến ngay.”
Giọng nói Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột, khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, người con gái này đang quan tâm đến mình sao?
“Mặc Trì Úy, anh nói đi? Rốt cuộc là bệnh viện nào?” Mãi không nghe thấy Mặc Trì Úy trả lời, Đường Tâm Nhan lo lắng đến muốn chửi ầm lên.
Tên đàn ông thối tha này, có phải đang cố tình thèm mình cho ăn đòn sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết lúc nghe thấy được hai từ bệnh viện có biết bao nhiêu là lo lắng không?
“Anh không sao, là Hân Hân, đột nhiên cô ấy bị xuất huyết dạ dày, gọi điện cho anh, anh đưa cô ấy đến bệnh viện.” Mặc Trì Úy không hề giấu giếm, nói hết sự thật.
Quả nhiên là điện thoại Triệu Hân Hân gọi đến.
“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh có quan hệ gì với người phụ nữ đó? Quan trọng nhường nào? Mặc Trì Úy, anh đặt tôi ở đâu? Tôi muốn anh… lập tức về nhà, nếu như nửa tiếng nữa không nhìn thấy anh thì anh đừng bao giờ vác xác đề đây nữa.”
Đường Tâm Nhan nói xong, liền cúp máy.
Thế này là sao? Đang uy hiếp mình hả?
Nhìn thấy điện thoại bị cúp, vẻ mặt Mặc Trì Úy rất bất lực.
“Chủ tịch Mặc…” Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu đến bên Mặc Trì Úy.
“Cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
Mặc Trì Úy hỏi, dù sao cũng là con gái của giáo sư, mà giáo sư lại nhờ mình giúp, nên đối với tình hình của Triệu Hân Hân vẫn còn khá lo lắng.
“Bình thường không chú ý ăn uống, cho nên mới để dạ dày bị đau, trước mắt xem ra có lẽ là xuất huyết dạ dày, cần phải ở lại bệnh viện điều trị vài ngày.”
Bác sĩ nói tình trạng của Triệu Hân Hân cho Mặc Trì Úy nghe.
“Cần nhập viện?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, ngay lúc này anh nhớ đến sức khỏe Triệu Hân Hân không được tốt, còn Đường Tâm Nhan thì vừa mới gửi tối hậu thư cho mình.
Nửa tiếng sau? Cho dù mình có chạy với tốc độ nhanh nhất, tình hình của Triệu Hân Hân có thu xếp ổn thỏa cũng không thể về nhà đúng thời gian quy định được, vợ mình đang muốn làm khó mình sao?
“Giản Thành, lập tức xử lý thủ tục nhập viện, đợi sau khi Triệu Hân Hân ra khỏi phòng cấp cứu thì đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Giản Thành chần chừ, Mặc Trì Úy liền đưa ra quyết định, may mắn thay cho anh, lúc mình đưa Triệu Hân Hân đến bệnh viện đã gọi điện cho Giản Thành.
Cậu nhanh chóng vội vã đến bệnh viện.
“Chủ tịch, để tôi ở lại đây, anh thấy có ổn không? Nếu như cô Triệu không thấy anh, có thể sẽ rất thất vọng.” Giản Thành vẫn luôn làm việc bên cạnh Mặc Trì Úy, nên có thể hiểu rất rõ, Triệu Hân Hân có ý đồ với Mặc Trì Úy.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư, tôi chỉ là một người bạn mà thôi, đừng nói tầm bậy.” Mặc Trì Úy lên tiếng, sau đó đi về phía thang máy.
Nhưng chưa kịp bước vào, Triệu Hân Hân đã được đẩy từ phòng cấp cứu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy đang định vội vã rời đi.
“Trì Úy…”
Giọng nói Triệu Hân Hân yếu ớt, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, bỏ đi lại không hay, chỉ có thể quay lại bên cạnh Triệu Hân Hân.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, Giản Thành sẽ ở lại với cô.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói,
Nghe thấy Giản Thành sẽ ở lại với mình, sắc mặt Triệu Hân Hân vốn đã tái nhợt nay càng xanh xao hơn.
“Anh… anh muốn đi sao? Trì Úy, ở thành phố này em chỉ có anh là bạn, bây giờ em bị bệnh, anh… đừng bỏ đi, được không?”
Dưới tình thế cấp bách Triệu Hân Hân nắm lấy tay Mặc Trì Úy, đôi mắt long lanh ngập nước đầy chờ đợi, khiến người khác thật muốn yêu thương.
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, cho nên phải đi, thế này nhé, tôi đồng ý với cô, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô sớm, được không?”
“Vì sao anh nhất định phải về? Sợ Đường Tâm Nhan tức giận sao? Nếu như anh sợ cô ấy tức giận, em có thể gọi cho cô ấy, em tin cô ấy là một người phụ nữ rất biết quan tâm, lúc em bị bệnh, thật sự cần có anh ở bên cạnh.”
Triệu Hân Hân ngồi dậy một cách khó khăn.
“Hân Hân, cô vẫn luôn là một cô gái hiểu chuyện, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô.”
Mặc Trì Úy nói xong, khoát tay với Giản Thành đang đứng bên cạnh, Giản Thành lập tức hiểu ý sắp xếp cho y tá đẩy Triệu Hân Hân về phòng bệnh,
Mặc Trì Úy không hề chậm trễ, chạy thẳng vào thang máy.
Trong thời gian quy định của Đường Tâm Nhan phải về đến biệt thự, trên đường đi, Mặc Trì Úy đã nhấn chân ga hết nấc.
Anh không biết mình đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ, anh chỉ biết, nửa tiếng này đối với anh quan trọng biết bao nhiêu.