Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 597: Nực cười, người tôi mắng chính là cô đấy



Triệu Hân Hân luôn sống trong sự chiều chuộng của bố, chưa từng trải qua khổ cực, bất mãn, không ngờ lại có một ngày bị một người vô danh tiểu tốt như Đường Tâm Nhan chèn ép đến mức không thể nói lại câu nào.

“Đường Tâm Nhan, tôi đã xem thường cô rồi, cô là một người phụ nữ quỷ kế đa đoan, cô… không thích hợp ở bên cạnh Mặc Trì Úy, anh ấy cần có một người phụ nữ có tâm tư đơn thuần, như vậy mới xứng làm vợ anh ấy.”

Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng nói.

Thấy cô ta ngoài miệng nói mấy lời lý lẽ như vậy, trong lòng thì lúc nào cũng mơ tưởng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy nực cười.

Cô thong thả buông đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp sắc bén dừng trên người Triệu Hân Hân.

“Triệu Hân Hân, cô cảm thấy mình quá rảnh rỗi sao? Tôi có phù hợp với Mặc Trì Úy hay không chỉ có anh ấy mới có tư cách nói, còn cô…. một người không có chút liên quan nào mà ở đây khoa tay múa chân, cô thật là… đê tiện.”

Đường Tâm Nhan không hề chừa cho Triệu Hân Hân chút mặt mũi nào, ở trong giới giải trí hỗn loạn nhiều năm như vậy, cô biết rõ, nếu như không cứng rắn với loại phụ nữ như này, cô ta sẽ ngày càng được nước lấn tới, đến lúc đó hậu họa khôn lường, có hối hận cũng không kịp.

“Cô… cô dám chửi tôi?”

Sắc mặt Triệu Hân Hân đột nhiên thay đổi, đối với sự sỉ nhục của Đường Tâm Nhan, cô ta hận không thể bóp cổ Đường Tâm Nhan ngay lập tức.

“Chửi cô?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô còn dám quyến rũ người đàn ông của tôi, còn dám nói hươu nói vượn, mắng cô là nhẹ đấy, một khi cô chạm tới giới hạn của tôi, tôi sẽ… đánh cô.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, giọng nói ngọt ngào pha lẫn lạnh lẽo đến khó tin, đặc biệt là đôi mắt cô hơi nheo lại, ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Triệu Hân Hân chưa từng thấy Đường Tâm Nhan như vậy, cô ta không khỏi có chút sợ hãi, có điều… cô ta không muốn mình cứ như vậy bị Đường Tâm Nhan đánh bại.

Triệu Hân Hân khôi phục tinh thần bình tĩnh trở lại, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười tà mị.

“Theo tôi được biết, lúc trước Mặc Trì Úy lựa chọn ở bên cạnh cô là vì cô cùng nhóm máu với em trai anh ấy, anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi, không hề yêu cô chút nào, chẳng qua là do cô sinh con cho anh ấy thôi, Đường Tâm Nhan, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy.”

Triệu Hân Hân vô cùng vui sướng nói.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Triệu Hân Hân, cô muốn sinh con cho anh ấy còn phải xem xem người đàn ông của tôi có muốn cô sinh con cho anh ấy hay không, có biết bao cô gái muốn sinh con cho anh ấy chứ, đáng tiếc cho đến bây giờ chỉ có một mình Đường Tâm Nhan tôi có thể danh chính ngôn thuận sinh con cho anh ấy, mà cô, cùng lắm cũng chỉ là một người bạn không đáng để nhìn tới mà thôi.”

Đường Tâm Nhan cười nói, cả người cô tỏa ra khí chất của một nữ vương.

“Cô…” Bị Đường Tâm Nhan sỉ nhục như vậy, sắc mặt Triệu Hân Hân tức đến nỗi tím tái.

“Đường Tâm Nhan, chúng ta cùng chờ xem.” Nói xong câu này cô ta đi thẳng khỏi nhà ăn.

Đường Tâm Nhan không thèm để ý tới bố con Triệu Hân Hân rời đi, khuôn mặt cô khẽ cười, trông vô cùng vui vẻ.

Hơn mười phút sau, Mặc Trì Úy mới trở lại nhà ăn, thấy trong nhà ăn chỉ còn một mình Đường Tâm Nhan, anh cũng có thể tưởng tượng ra vừa rồi trong nhà ăn chắc chắn đã xảy ra một trận hỗn chiến.

“Cô ta bị em chọc tức nên rời đi, còn giáo sư Triệu là tự rời đi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhàn nói, không chút nào áy náy với việc Triệu Hân Hân rời đi.

Bàn tay to của Mặc Trì Úy khẽ nâng cằm Đường Tâm Nhan lên.

“Anh sẽ tìm cơ hội để bảo Triệu Hân Hân rời đi.”

Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.

“Dù sao cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu, có lẽ giáo sư Triệu sẽ không vui, cứ để cô ta ở tạm đây đi, chờ sau khi giáo sư Triệu rời đi thì bảo cô ta đi.”

Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự tôn trọng của Mặc Trì Úy với giáo sư Triệu.

“Được, nghe em hết, ngày mai giáo sư Triệu có một hội thảo học thuật, anh đi cùng ông ấy nên không thể tới phim trường cùng em được.”

Mặc Trì Úy đột nhiên nhớ tới chuyện này.

“Vậy em sẽ đi nhờ xe về, hơn nữa chiều nay Nhiễm Nhiễm cũng gọi điện cho em, ngày mai cô ấy sẽ đi cùng em, anh yên tâm đi.”

Mặc Trì Úy gật đầu, có Cố Nhiễm Nhiễm ở cùng cô, anh cũng yên tâm hơn phần nào, bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của anh bị tổn thương.

Hai người ăn xong bữa tối, khi rời khỏi nhà ăn, Mặc Trì Úy vẫn chu đáo dặn người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đưa tới phòng giáo sư Triệu và Triệu Hân Hân, sau đó mới trở về phòng cùng Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan đang xem kịch bản, Mặc Trì Úy thì xem tài liệu, tuy rằng không ai nói chuyện với ai nhưng không khí trong phòng lại vô cùng yên bình và ấm áp.

Đường Tâm Nhan trộm liếc nhìn Mặc Trì Úy đang xem tài liệu, từ trước đến nay cô không phát ra khi Mặc Trì Úy nghiêm túc làm việc lại đẹp trai như vậy.

“Cô gái, đừng nhìn như vậy nữa, nếu em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ ăn không tiêu mất.”

Mặc Trì Úy đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Đường Tâm Nhan đang nhìn chằm chằm mình khiến cho Đường Tâm Nhan không giấu nổi ngượng ngùng.

“Em… em không có.” Bị bắt gặp, vẻ mặt Đường Tâm Nhan xấu hổ, hận không thể đào một lỗ chui vào trốn đi.

Mặc Trì Úy để tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt tà ác đi tới trước mặt cô.

“Em… em phải xem kịch bản, anh… mau xem tài liệu của anh đi.” Thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh mình, Đường Tâm Nhan đột nhiên có một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ.

“Vợ à, anh nhớ là không lâu trước đây anh từng nói, có một số việc bị cắt ngang, chúng ta… có thể tiếp tục.”

Câu chữ tràn ngập ái muội phả vào bên tai Đường Tâm Nhan.

“Tiếp… tiếp tục?” Nghe thấy hai chữ này, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Em còn phải xem kịch bản, không thể… không thể tiếp tục được.”

Đường Tâm Nhan vội vàng nói, vì bảo vệ cái eo mình mà phải tỏ thái độ rõ ràng một chút, đêm hôm qua eo cô đã sắp gãy đến nơi rồi, nếu hôm nay lại tiếp tục, e là ngày mai cô không thể đến phim trường nổi.

“Cậu chủ, cậu nghỉ ngơi chưa? Cô Triệu… cô ấy uống say.”

Mặc Trì Úy vừa định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc.

Uống say?

Mặc Trì Úy chau mày, anh hiểu rõ tửu lượng của Triệu Hân Hân, cho nên anh biết, Triệu Hân Hân sẽ không dễ dàng uống say.

“Đi đi, dù sao thì cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan khẽ nở một nụ cười.

“Được, anh sẽ quay lại ngay.”

Mặc Trì Úy xoay người xuống giường, trực tiếp rời khỏi phòng.

Đứng ở bên ngoài phòng của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy càng nhíu chặt mày hơn.

Có điều anh vẫn gõ cửa phòng.

“Trì Úy, là anh sao?” Nghe được tiếng gõ cửa, khuôn mặt Triệu Hân Hân không giấu nổi vui mừng