Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 620: Sự kiên trì của Phượng Cừ



Sáng hôm sau, khi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy còn chưa cả thức dậy, Phượng Cừ đã đứng bên ngoài phòng của Đường Tâm Nhan.

“Tôi đã hỏi thăm rồi. Hai người họ ở cùng phòng với nhau, Phượng Cừ, anh làm phiền họ sớm vậy, anh không cảm thấy là không thích hợp sao?”

Người quản lý bước đến bên cạnh Phượng Cừ, anh ta nghiêm túc nói, anh ta đã bắt đầu có linh cảm rằng sự nghiệp của Phượng Cừ sẽ từ từ xuống dốc.

Dẫu sao thì trở thành kẻ thù của Mặc Trì Úy tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp, với cách “làm” này của anh ta, cái ngày đó không lâu nữa sẽ đến sớm thôi.

“Tôi … tôi đứng đợi ở đây.”

Phượng Cừ biết nỗi lo lắng của người quản lý, vậy nên anh ta đã giơ tay muốn gõ cửa nhưng rồi lại từ từ buông xuống, châm một điếu thuốc rồi đứng ở trước cửa phòng Đường Tâm Nhan.

Vì hôm qua đã quay cảnh đêm nên hôm nay buổi trưa mới bắt đầu quay, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vẫn chưa thức dậy.

Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành cũng đến gần trưa mới thức dậy, vừa mới dậy, hai người họ đã đến phòng của Đường Tâm Nhan.

“Phượng Cừ, anh …” Nhìn thấy Phượng Cừ và người quản lý của anh ta đang đứng trước cửa phòng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng ngạc nhiên, đầu mày cô ấy nhíu chặt vào nhau.

“Tôi…” Phượng Cừ không ngờ rằng Cố Nhiễm Nhiễm sẽ xuất hiện vào lúc này, điều đó làm cho nét mặt của anh ta có chút xấu hổ.

Đứng cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có thể thấy rõ mồn một cái ý nghĩ của Phượng Cừ.

“Từ bỏ đi, anh không phải là đối thủ của anh tư tôi đâu, đừng để bản thân chết thảm quá.”

Nói xong câu này, Trì Chi Hành mới giơ tay gõ cửa phòng.

Mặc Trì Úy đang mặc áo ngủ không cần tốn quá nhiều sức để mở cửa ra, cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành, anh không quan tâm lắm, nhưng khi nhìn thấy Phượng Cừ và người quản lý của anh ấy đứng ở cửa, đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy hơi nhướng lên nở một nụ cười ý vị sâu xa.

“Tôi… tôi đến đây để tìm Tâm Nhan, muốn thảo luận về nội dung kịch bản với cô ấy.”

Phượng Cừ càng xấu hổ hơn khi chạm vào đôi mắt đen láy dường như nhìn thấu hết tất cả của Mặc Trì Úy.

“Thảo luận kịch bản?” Mặc Trì Úy khẽ nhướng đôi mày kiếm.”Anh có thể thảo luận kịch bản với biên kịch, người phụ nữ của tôi rất mệt, cô ấy vẫn còn đang ngủ, tôi không muốn đánh thức cô ấy.”

Mặc Trì Úy nói với giọng nói trầm thấp đầy tính chiếm hữu.

“Phượng Cừ, chúng ta đi trước đi, nếu không anh sẽ càng thêm khó coi đó.” Khi người quản lý bắt gặp ánh sáng nguy hiểm xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, anh ta không khỏi sững sốt, vội vàng nắm lấy Phượng Cừ đang muốn đi tới trước.

Phượng Cừ hít một hơi thật sâu.

“Phiền anh nói với Tâm Nhan rằng tôi sẽ đợi cô ấy trên phim trường.” Nói xong, Phượng Cừ xoay người rời đi.

Trên khuôn mặt của Trì Chi Hành lộ ra nụ cười xem kịch hay.

“Hóa ra người phụ nữ của mình quá hấp dẫn, đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Làm một người đàn ông thì tốt hơn. Em không cần phải lo lắng đến chuyện này.”

Trì Chi Hành cười nói, câu nói lố bịch khiến Cố Nhiễm Nhiễm bên cạnh đột nhiên tức giận.

Cô kéo lỗ tai của Trì Chi Hành thật mạnh.

“Cô gái này, em buông… buông ra.”

Tai đau nhức nhối khiến Trì Chi Hành suýt chút nữa nhảy dựng lên, người phụ nữ này hôm qua chẳng phải cứ kêu gào mệt mỏi sao? Tại sao giờ lại mạnh tay như vậy?

Có vẻ như cậu ta đã… thất sách rồi.

“Nếu như còn nói mấy lời giẻ rách, không có phẩm vị như vậy nữa thì cuốn xéo về cho chị đây đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói, mãi cho đến khi Trì Chi Hành cầu xin cô tha mạng, cô mới thỏa mãn mà buông tay.

“Hai tiếng nữa phải đến phim trường rồi, anh… anh và Tâm Nhan chuẩn bị chút đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm không có vào phòng, nhắc xong câu này liền trực tiếp đi đến phòng của cô ấy ở ngay bên cạnh.

Nhìn thấy Trì Chi Hành vẫn đang xoa xoa tai của anh ta, đôi tai rõ ràng là sưng đỏ kia khiến Mặc Trì Úy nở nụ cười vui vẻ khi xem người khác gặp họa.

“Vẫn là người phụ nữ của tôi dịu dàng nhất.”

Trì Chi Hành trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy bước vào phòng rồi khóa trái cửa trước mặt cậu ta.

Dù sao thì vẫn còn hai tiếng nữa, trong hai tiếng này có thể làm rất nhiều chuyện, không phải sao?

Một tia xấu xa như hồ ly lóe lên trong mắt Trì Chi Hành.

“Vừa rồi là ai vậy anh?”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Đường Tâm Nhan hình như nghe thấy có người nói chuyện, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô không muốn đứng dậy.

Mặc Trì Úy trực tiếp đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt của cô, Mặc Trì Úy Vĩ cảm thấy có chút đau lòng.

Có vẻ như đêm qua anh đã khiến cô gái nhỏ này mệt chết rồi.

“Em có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi ở bên tai Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan liếc nhìn thời gian.

“Em không ngủ nữa, một lúc nữa còn phải đến phim trường.” Cô đang đấu tranh, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại không để ý đến trên người không mảnh vải che thân, mãi cho đến khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy ngọn lửa sáng rực trong mắt Mặc Trì Úy.

“Anh… đồ dê xồm.”

Đường Tâm Nhan vội vàng kéo chăn bông lên, quấn chặt quanh người.

“Đồ dê xồm?” Nghe thấy cụm từ như vậy, bàn tay to của Mặc Trì Úy trực tiếp rơi xuống má Đường Tâm Nhan.”Để xứng với từ này hơn, anh không ngại bây giờ sẽ bắt đầu thực hành chức trách của dê xồm đâu.”

Chỉ cần dùng lực nhẹ Mặc Trì Úy đã ném Đường Tâm Nhan xuống giường, đôi bàn tay to khỏe của anh lần theo mép chăn luồn thẳng vào đó, bắt đầu thổi bùng ngọn lửa khắp nơi trên làn da trắng nõn nà của Đường Tâm Nhan.

“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ… đến muộn đó, hơn nữa em… đói rồi.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, dưới sự trêu chọc của Mặc Trì Úy, hơi thở của cô ngày càng trở nên gấp gáp.

“Được, em đi tắm rửa, sau đó chúng ta đi ăn chút gì đó.”

Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi người Đường Tâm Nhan, nhưng anh vẫn trìu mến hôn lên má hồng của Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan quấn chăn lại sau đó lao nhanh vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, hai người tay trong tay bước xuống nhà hàng dưới lầu.

“Nhiễm Nhiễm…” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã ngồi vào bàn ăn, Đường Tâm Nhan vội vàng đi tới trước mặt họ.

“Cuối cùng cũng đành lòng thả cậu xuống giường rồi à?” Cố Nhiễm Nhiễm trêu chọc cô, ánh mắt cô ấy rơi trên người Đường Tâm Nhan, trong đó mang theo chút ám muội cùng một chút pha trò.

Bị chị em tốt của mình trêu chọc, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ.

“Nhiễm Nhiễm, nếu như tôi nhớ không lầm, người đàn ông của cô trước khi đến đây đã sống như một hòa thượng đấy. Tôi nghĩ đêm nay, cũng nên để cậu ta…”

Nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt người phụ nữ của mình, Mặc Trì Úy nhướng mày, đôi mắt đào hoa sắc bén như chim ưng rơi trên người Cố Nhiễm Nhiễm.

“Đúng vậy, đúng là tối hôm qua…” Trì Chi Hành chưa kịp nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng che miệng anh ta lại.

“Nếu như anh dám ăn nói linh tinh, em sẽ cắt lưỡi cho anh biến thành kẻ câm đấy.”

Cố Nhiễm Nhiễm trừng mắt uy hiếp anh ta, đôi mắt phượng sáng ngời hiện lên những làn sóng lóng lánh.

Nhìn thấy hai người họ tán tỉnh chửi bới nhau, Đường Tâm Nhan cảm thấy vui vẻ yên tâm, Nhiễm Nhiễm là một người bên ngoài kiên cường nhưng bên trong lại mong manh dễ vỡ, cuối cùng cô ấy cũng đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, cô hy vọng rằng họ có thể tiếp tục như thế này mãi.

“Tâm Nhan…” Ngay khi bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Phượng Cừ bỗng nhiên đi đến trước mặt họ, con ngươi đen thâm thúy từ lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan liền khóa chặt trên người cô.