Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 671: Tôi, không cần anh



Ba người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Cố Nhiễm Nhiễm, bởi vì thấy Cố Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang mê man, Trì Chi Hành đi vào đứng trước giường bệnh, nhìn cô ấy đầy đau lòng.

“Mọi người trở về hết đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.” Trì Chi Hành nói.

Mặc Trì Úy cùng Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua lẫn nhau.

“Được, chúng tôi đi về trước, ngày mai sẽ đem chút đồ ăn cho hai người.” Đường Tâm Nhan nói, cô tin rằng, Trì Chi Hành có rất nhiều điều muốn nói với Nhiễm Nhiễm.

Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy rời khỏi bệnh viện, bởi vì lo lắng cho Cố Nhiễm Nhiễm, trên đường đi cô đều không nói chuyện.

“Yên tâm đi, không phải bác sĩ đã nói cuộc phẫu thuật rất thành công sao? Có Chi Hành chăm sóc cô ấy, sẽ không có việc gì đâu.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng an ủi cô.

Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.

“Thật may mắn Nhiễm Nhiễm không có xảy ra chuyện gì, bằng không Chi Hành sẽ hối hận cả đời, hy vọng thông qua chuyện này, có thể để bọn họ hạnh phúc như lúc đầu.”

Nhẹ nhàng chui vào lồng ngực của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan nói.

“Đúng vậy, Chi Hành rất yêu Nhiễm Nhiễm, cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này.” Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói.

Đường Tâm Nhan nắm chặt bàn tay lớn của anh.

“Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy, đúng không anh?” Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, đôi mặt to ngập nước, tựa như những viên ngọc lưu ly rơi xuống trên người của Mặc Trì Úy.

“Đương nhiên chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy, và còn con của chúng ta nữa.”

Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên má của Đường Tâm Nhan, sau đó ôm cô vào lồng ngực của mình.

Trì Chi Hành nhất quyết canh giữ ở trong phòng bệnh, trông chừng bên cạnh Nhiễm Nhiễm, đến lúc cô ấy dần dần mở mắt.

“Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”

Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm mở to mắt, Trì Chi Hành thở phào một hơi, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì cuối cùng cũng lộ ra một dáng vẻ tươi cười.

“Anh… anh tại sao lại ở đây?” Nhìn thấy Trì Chi Hành, vẻ mặt của Cố Nhiễm Nhiễm như ngoài ý muốn.

Không phải bây giờ anh ta đang ở buổi tiệc đính hôn ư? Bản thân ở đây làm gì?

Hình ảnh mình bị xe tông ngã, như một thước phim điện ảnh xẹt qua trước mắt Cố Nhiễm Nhiễm.

“Cô làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu ư? Có muốn tôi đi tìm bác sĩ không?” Dáng vẻ của Trì Chi Hành khẩn trương nói.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Tôi không sao, anh… anh đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Nói xong Cố Nhiễm Nhiễm nằm xuống, xoay lưng qua một bên, không thèm để ý đến Trì Chi Hành đang đứng ở đầu giường.

“Tôi sẽ không đi đâu, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô.” Thái độ của Trì Chi Hành hết sức kiên trì.

Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.

“Tôi… không cần anh chăm sóc, anh đi tìm vợ chưa cưới của anh đi, không nên ở chỗ này quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói.

Cái này chính là cô ấy đang ghen sao? Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm nói, hai mắt của Trì Chi Hành phát sáng.

“Ông xã à…” Một tiếng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai của Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm.

Đây chính là vị hôn thê của anh ta? Quả đúng là một cô gái xinh đẹp.

Nhìn thấy cô gái đi vào phòng bệnh trực tiếp đi đến bên cạnh Trì Chi Hành, hơn nữa còn rất thân mật mà khoác lên cánh tay của anh ta, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm xẹt qua một tia đau đớn.

“Chi Hành, anh đến thăm bạn có thể trực tiếp nói với bố mẹ, hơn nữa Tiểu Di cũng sẽ hiểu rõ.”

Đi theo cô gái đó vào bệnh viện còn có một đôi vợ chồng đã cao tuổi.

Nghe được bọn họ xưng hô là ‘Chi Hành’, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đoán được bọn họ chính là bố mẹ của Trì Chi Hành.

“Bố, mẹ, sao hai người lại tới đây?” Trì Chi Hành không nghĩ đến, bố mẹ sẽ dẫn theo đại tiểu thư của nhà họ Lý đến đây, đôi lông mày của Trì Chi Hành nhăn lại.

“Chào cô, tôi là Lý Tiểu Di, là vợ chưa cưới của Chi Hành.”

Lý Tiểu Di nhìn Cố Nhiễm Nhiễm trước giường bệnh, vẻ mặt dịu dàng giới thiệu.

Quả nhiên là một cô gái dịu dàng như nước, đúng là rất thích hợp làm vợ của Trì Chi Hành.

“Chào cô, tôi là Cố Nhiễm Nhiễm, là bạn bè… của anh ta.” Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói.

Hai chữ bạn bè tựa như một cái dao nhỏ đâm vào tim của Trì Chi Hành.

“Chi Hành, chúng ta đã tìm hiểu rồi, cô Cố muốn ở lại trong bệnh viện để điều trị một thời gian ngắn, bố đã nói chuyện với viện trưởng, mời một vị bác sĩ giỏi đến, sẽ có rất nhiều bác sĩ giỏi chăm sóc cô Cố đây, con vẫn là nhanh chóng đưa Tiểu Di trở về đi.”

Bố mẹ đến trước mặt Trì Chi Hành nhẹ giọng khuyên bảo.

“Con sẽ ở đây chăm sóc Cố Nhiễm Nhiễm.”

Trì Chi Hành nói, ngữ khí kiên định trầm thấp không có người nào có thể thay đổi.

“Chi Hành, bố mẹ em còn chờ chúng ta trở về.” Lý Tiểu Di lôi kéo tay của Trì Chi Hành, dịu dàng nói, giống như bầu trời đêm, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn cậu ta.

“Thật xin lỗi, tôi…”

Trì Chi Hành vừa định từ chối Lý Tiểu Di, thế nhưng lời còn chưa nói xong, đôi môi đỏ của Cố Nhiễm Nhiễm đã nói.

“Anh trở về đi, tôi ở chỗ này có bác sĩ và y tá chăm sóc, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa nếu tôi cần cái gì, tôi sẽ gọi điện cho bạn trai mình, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói với giọng điệu bình tĩnh không xuất hiện nửa điểm gợn sóng.

“Bạn trai?” Nghe thấy như vậy, đôi mày kiếm của Trì Chi Hành nhăn lại: “Có phải là cái tên biên tập viên gần đây hay đi cùng với cô phải không?”

Trì Chi Hành nghiến răng nghiến lợi nói.

Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười.

“Không sai, chính là anh ấy, cho nên mọi người trở về đi, tôi ở chỗ này không cần… anh chăm sóc.”

Cố Nhiễm Nhiễm kiên định nói, đôi mắt dừng lại ở trên người Trì Chi Hành, không có một chút tia sáng.

“Chi Hành, chúng ta trở về đi, không nên ở chỗ này quấy rầy cô Cố nghỉ ngơi.” Bố mẹ Trì cùng nhau kéo Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng Trì Chi Hành rời đi, Cố Nhiễm Nhiễm rủ mắt xuống, xẹt qua một tia đau đớn.

Bởi vì mẹ Trì lấy cái chết để đe dọa, Trì Chi Hành ba ngày liên tiếp không thể ra ngoài, không cách nào có thể rời khỏi nhà họ Trì, điều này làm cho cậu ta tràn ngập lo lắng.

Cũng may Mặc Trì Úy gọi tới, xác định Cố Nhiễm Nhiễm ở trong bệnh viện đã được chăm sóc rất tốt, hơn nữa thời gian vừa qua đã hồi phục được gần một nửa.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn cái gì? Con nói rồi con nhất định sẽ không cưới Lý Tiểu Di.”

Trì Chi Hành đi tới trước mặt mẹ, kiên định nói.

“Con… con muốn giết chết mẹ sao?” Trì Chi Hành hứt sức kiên trì, mẹ Trì cũng không thua kém, hai mẹ con đứng ở cửa ra vào, hoàn toàn đối lập nhau.

“Con thật sự yêu cô gái kia?”

Bố Trì đi vào đứng trước mặt, ánh mắt nhìn trực tiếp vào con trai.

“Con rất rất yêu cô ấy.” Không chút do dự nào, Trì Chi Hành lập tức trả lời, có lẽ chỉ khi nhắc đến Cố Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Bố Trì nhẹ gật đầu.

“Vậy đi tìm cô ấy đi.”

Đã được bố cho phép, Trì Chi Hành lập tức tươi cười.

“Chồng à, anh?” Mẹ Trì không ngờ được bố Trì sẽ đồng ý nhanh như thế.

Bố Trì bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Chuyện tình cảm, chúng ta không có cách nào khống chế, cứ để cho con nó theo đuổi tình yêu của mình đi.” Nhìn bóng lưng con trai nhanh chóng rời đi, bố Trì vừa cười vừa nói.