Sự đau đớn ở cổ tay khiến Phượng Cừ biết Mặc Trì Úy dừng bao nhiêu sức lực, anh ta tin rằng, nếu như Mặc Trì Úy dùng thêm chút sức nữa, có lẽ số phận anh ta sẽ giống như lời Trì Chi Hành nói, thật sự phải nói tạm biệt với cánh tay của mình.
“Buông… buông tay.” Không muốn yếu thế, thế nhưng cánh tay ngày càng đau đớn kịch liệt hơn nên anh ta không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
Thấy ánh mắt không cam lòng của Phượng Cừ, vẻ mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Anh chậm rãi buông lỏng tay.
“Phượng Cừ, anh không phải đối thủ của tôi, cho nên… chấp nhận số phận đi, vẫn là nên trân trọng những ngày còn lại của anh, đừng có mà khiến chính mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”
Mặc Trì Úy cười nói, chỉ là ánh mắt anh lại không có chút gì là vui vẻ.
“Tôi sẽ không chấp nhận số phận, Mặc Trì Úy, anh không thể hạ gục tôi đâu.”
Cho dù cổ tay vẫn đau đớn như cũ nhưng đối mặt với sự cảnh cáo của Mặc Trì Úy, Phượng Cừ lại không hề tỏ ra yếu thế, thẳng thừng nhìn vào mắt anh.
“Người không biết tốt xấu rất nhiều, nhưng người không biết xấu hổ như anh Phượng đây có rất ít, anh… đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Trì Chi Hành ở bên cạnh không khỏi trào phúng nói.
“Anh…” Trì Chi Hành châm chọc khiến sắc mặt Phượng Cừ càng thêm khó coi.
“Sao hả? Muốn đọ thì đọ?” Trì Chi Hành đi tới trước mặt Phượng Cừ, đôi mắt chim ưng lộ ra một tia tàn nhẫn.
“Gần đây tôi cũng cảm thấy nhàm chán, không ngại bắt lấy bao cát như anh để luyện vài quyền đâu.”
Trì Chi Hành nắm chặt tay lại, khớp xương kêu răng rắc không khỏi khiến người ta sợ hãi đến run rẩy.
Phượng Cừ hít sâu một hơi.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú dùng cách thô lỗ này để giải quyết chuyện với anh.”
Biết hôm nay mình sẽ không thể gặp được Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ đành phải nhẫn nhịn, không cam lòng mà xoay người rời đi.
“Một tên đàn ông vô dụng.” Nhìn bóng dáng Phượng Cừ rời đi, Trì Chi Hành trào phúng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười giảo hoạt.
“Nếu anh ta không tiết chế lại, không lâu sau này, không chỉ chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà còn không có cả cơ hội trở mình.” Ánh mắt Mặc Trì Úy thâm sâu, khẽ lóe lên một tia sắc bén.
Anh không quan tâm Phượng Cừ sẽ có kết cục như thế nào, anh chỉ để ý tới người phụ nữ của mình.
Hai người rất nhanh về tới nơi quay phim, có lẽ vì có Mặc Trì Úy nên tâm trạng Đường Tâm Nhan tốt hơn so với cô nghĩ, đa số cảnh chỉ quay một lần là qua.
Thời gian nghĩ giữa cảnh, Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, đối diện với Mặc Trì Úy, khiến mọi người không khỏi hâm mộ.
Mãi tới gần mười giờ tối Đường Tâm Nhan mới kết thúc công việc, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lồng ngực Mặc Trì Úy.
“Mệt quá đi, đói nữa.”
Đường Tâm Nhan làm nũng Mặc Trì Úy. Cặp mắt to tròn ngập nước chăm chú nhìn anh.
Thấy sắc mặt mệt mỏi tiều tụy của cô, anh không khỏi đau lòng.
“Quay xong bộ phim này, tuyệt đối không được diễn nữa, biết chưa?” Bàn tay to của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng ấn lên vai Đường Tâm Nhan, dịu dàng xoa bóp cho cô.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên Mặc Trì Úy vừa mát xa vài cái Đường Tâm Nhan đã ngủ rồi.
Vì vậy anh càng thêm kiên định, sau khi bộ phim này của cô kết thúc, anh nhất định sẽ không cho cô bước vào giới giải trí dù chỉ nửa bước.
Dịu dàng điều chỉnh ghế thấp xuống, có thể khiến Đường Tâm Nhan ngủ thoải mái hơn nhiều, sợ cô lạnh, Mặc Trì Úy còn cố tình điều chỉnh nhiệt độ trong xe.
Xe chạy thẳng về biệt thự. Thấy cô vẫn ngủ say, anh bất đắc dĩ thở phào một hơi.
Cô gái này đúng là mệt muốn chết rồi.
Anh xuống xe trước, sau đó nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sải bước vào trong sân.
“Mang bữa tối đến phòng tôi.”
Sau khi dặn dò người giúp việc, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan hướng thẳng về phòng.
Vừa mới đặt cô xuống giường, Đường Tâm Nhan đã mở to đôi mắt trong như suối của cô.
“Ông xã, em đói bụng.”
Cô khẽ cong lên đôi môi gợi cảm, vẻ mặt hờn dỗi nhìn anh, dáng vẻ yếu ớt đến động lòng người, càng làm tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
“Bữa tối tới ngay đây, đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta cùng ăn tối được không?”
Giọng nói dịu dàng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan khiến người ta khó mà tin nổi anh chính là tổng giám đốc mạnh mẽ khí thế trên thương trường.
“Được, nghe lời ông xã.”
Đường Tâm Nhan hưng phấn đi vào phòng tắm, ngâm nướng nóng xong, cô cảm thấy mệt mỏi trên người giảm đi rất nhiều.
Khi cô muốn mặc quần áo để rời khỏi phòng tắm thì lại phát hiện ra… mình quên không mang quần áo vào phòng tắm.
Làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao, lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chỉ ngó đầu ra, lộ ra đôi mắt to tròn, Mặc Trì Úy vừa mới bước ra từ một phòng tắm khác cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy rằng đã tiếp xúc thân mật với nhau vô số lần nhưng đối mặt với Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, nửa trên trần trụ, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan vẫn không khỏi thẹn thùng mà đỏ ửng lên.
“Em… em quên không mang quần áo vào phòng tắm rồi.” Đường Tâm Nhan ngại ngùng nói.
“Mơ mơ màng màng.” Mặc Trì Úy bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện như vậy rất hay xảy ra, liệu có phải vợ anh mang thai ngốc ba năm không.
Mặc Trì Úy nhận lệnh đi lấy quần áo mang tới phòng tắm cô.
Thay quần áo xong, Đường Tâm Nhan mới có thể ra khỏi phòng tắm, vừa mới ngâm nước nóng xong khiến tâm trạng cô thoải mái hẳn lên, vui vẻ tươi cười.
“Thơm quá.” Đúng lúc người giúp việc mang cơm đến, nhìn những món sơn hào hải vị vừa đẹp mắt và thơm lừng, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan không khỏi ánh lên vẻ tham ăn.
Cô vội vàng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon trên bàn.
“Ăn chậm một chút.”
Thấy dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đúng là có chút lo lắng cô sẽ ăn đến nghẹn mất, anh nhanh chóng múc một bát canh gà, chu đáo thổi cho bớt nóng rồi đặt vào tay Đường Tâm Nhan.
“Ngon lắm, ngon lắm, anh cũng ăn đi.” Uống một ngụm canh gà, cô thỏa mãn, thích thú nói.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn không ăn gì, cô dịu dàng gắp cho anh một miếng thịt bò, đưa tới bên miệng anh.
“Bà xã, bây giờ anh không muốn ăn thịt bò.” Mặc Trì Úy nói.
Không thích ăn thịt bò? Đường Tâm Nhan lại gắp tới một miếng thịt kho tàu, thế nhưng lần này, Mặc Trì Úy vẫn từ chối.
“Rốt cuộc anh thích ăn cái gì? Những món này không phải thường ngày anh rất thích sao?” Liên tiếp thử vài lần, Mặc Trì Úy đều lặp lại động tác lắc đầu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy bất ngờ.
“Thứ anh thích ăn là…” Anh khẽ cong đôi môi mỏng, ghé sát vào tai cô, mang theo hơi thở nồng cháy phả vào tai cô.