Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 730: Tớ và anh ta đã ly hôn rồi



“Có muốn uống chút nước không? Cậu đã hôn mê ba ngày rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm rót một ly nước ấm đưa đến bên miệng Đường Tâm Nhan.

Hôn mê ba ngày rồi? Khó trách cổ họng lại khó chịu thế này, khoan đã, nếu mình đã hôn mê ba ngày, vậy mẹ thì sao, bà ấy…

“Nhiễm Nhiễm, cậu mau nói với tớ tất cả những chuyện vừa xảy ra đều chỉ là một giấc mơ đi, tớ vì quá mệt mỏi nên mới ngất đi, mà mẹ và đứa nhỏ vẫn đang ở nhà đợi tớ, đúng không?”

Đường Tâm Nhan đột nhiên tóm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm, trên mặt tràn đầy mong chờ nhìn cô ấy.

Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, không muốn tiếp nhận sự thật rằng mẹ đã qua đời, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm liền tràn đầy lo lắng.

“Tâm Nhan, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể thay đổi được nữa, bác ấy…bác ấy đúng thật đã đi rồi.”

Cố Nhiễm Nhiễm biết, tin này đối với Đường Tâm Nhan mà nói là tàn nhẫn tới mức nào, nhưng cô ấy không thể che giấu chuyện lớn như vậy được.

“Không, không thể nào, cậu nhất định là đang lừa tớ, tớ… tớ phải về nhà rồi, tớ phải đi tìm mẹ và con trai đây.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền hất chăn trên người ra xuống giường, nhưng…

Cô đã hôn mê trên giường ba ngày, căn bản là không có chút sức lực nào, còn chưa xuống được giường thì cả người đã té ngã trên mặt đất.

“Tâm Nhan…” Thấy cô té ngã, Cố Nhiễm Nhiễm bi dọa giật mình vội vàng đỡ cô dậy.

“Nhiễm Nhiễm, đưa tớ đi gặp mẹ, được không? Đưa tớ đi, tớ cầu xin cậu.” Đường Tâm Nhan tràn đầy khẩn cầu mà nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, từng giọt nước mắt to như hạt đậu tí tách lăn trên gò má cô rồi rơi xuống.

Ông trời ơi, con nên làm gì đây? Sức khỏe cậu ấy yếu ớt như vậy, nếu như nhìn thấy thi thể bác gái thì sao mà chịu đựng nổi?

“Đưa cô ấy đi đi, đây là điều mà sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt.”

Thanh âm trầm thấp của Mặc Trì Uý đột nhiên vang lên bên tai hai người.

“Mặc Trì Uý, vậy mà anh lại cài đặt camera giám sát trong phòng sao, anh… anh không cảm thấy mình rất biến thái à?” Nhìn ra ngoài cửa không thấy Mặc Trì Uý vào, Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi nhìn quanh bốn phía, lúc cô ấy nhìn thấy camera đã kích hoạt trên trần nhà thì không nhịn được chửi rủa.

Phòng bên cạnh, Mặc Trì Uý đang ngồi trước máy tính nghe thấy tiếng châm chọc của Cố Nhiễm Nhiễm thì không khỏi thở dài.

Một người không thể đứng dậy, không thể bước đi như anh sao có thể xuất hiện trước mặt cô được? Nếu có thể thì anh đã sớm ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng rồi.

“Dẫn cô ấy đi đi, Chi Hành đang ở ngoài cửa đợi hai người.” Thanh âm trầm thấp của Mặc Trì Uý lại vang lên lần nữa.

Cố Nhiễm Nhiễm đỡ Đường Tâm Nhan cẩn thận từng chút một đi về phía cửa ra vào, khi hai người đi đến cửa thì liền nhìn thấy Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành lập tức đi về phía trước cùng nhau Cố Nhiễm Nhiễm cùng nhau đỡ Đường Tâm Nhan lên xe.

“Tại… tại sao tớ lại ở đây? Tại sao lại quay về biệt thự rồi?” Cho đến lúc này Đường Tâm Nhan mới chú ý tới nơi mình đang ở lại chính là biệt thự của Mặc Trì Uý mà mình đã sinh sống rất lâu kia.

“Là…” Đường Tâm Nhan đột nhiên lạnh giọng chất vấn khiến Cố Nhiễm Nhiễm không biết nên trả lời thế nào.

“Là anh tư đưa cô về đây, lúc đó cô ngất đi rồi nên liền đưa cô về biệt thự, cô đã hôn mê ở đây suốt ba ngày.”

Trì Chi Hành nói.

“Đứa nhỏ đâu? Con trai tôi đâu rồi?”

Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.

“Cậu bé vẫn luôn được anh tư trông coi, yên tâm đi, thằng bé rất tốt, hai cha con bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ.”

Trì Chi Hành nói xong câu này liền khởi động xe.

“Khoan đã.”

Ngay lúc Trì Chi Hành quay đầu xe chuẩn bị rời đi thì bên tai lại truyền đến tiếng gọi nóng vội của Đường Tâm Nhan, điều này khiến cậu ta có hơi bất ngờ, nhưng vẫn dừng xe lại.

“Tôi muốn đi tìm con trai tôi, tôi không thể để con trai mình cho anh ta chăm sóc.”

Đường Tâm Nhan ra vẻ muốn xuống xe.

“Nơi chúng ta sắp đi là nhà xác, cô xác định muốn dẫn theo một đứa bé còn nhỏ như vậy đi sao?” Lời của Trì Chi Hành khiến động tác muốn mở cửa xe của Đường Tâm Nhan cứng đờ lại.

“Lái… lái xe đi.”

Trì Chi Hành lại lần nữa khởi động xe.

Trên đường đi Đường Tâm Nhan vẫn luôn không ngừng nói với mình phải bình tĩnh, chuyện đã xảy ra rồi, cho dù mình có đau buồn tới mức nào thì vẫn không thể thay đổi được mọi chuyện, nhưng khi cô nhìn thấy xác mẹ mình trong nhà xác, Đường Tâm Nhan vẫn không kiềm nổi mà khóc lớn lên.

Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm xoay người rời khỏi, hai người vẫn luôn đứng bên ngoài chờ đợi cô.

Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan mới từ bên trong đi ra, đôi mắt đã khóc tới mức sưng đỏ của cô kia tỏ rõ lúc này cô đau đớn và tuyệt vọng tới mức nào.

Cố Nhiễm Nhiễm ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, lo sợ thân thể suy yếu của cô trong phút chốc sẽ ngã xuống.

“Lúc nào tớ mới có thể để mẹ… để mẹ được hạ táng?” Đường Tâm Nhan run rẩy hỏi.

Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Trì Chi Hành một cái.

“Bên phía cảnh sát đã nắm rõ tình hình nên bất cứ lúc nào cũng có thể cho bác gái hạ táng được, bởi vì cô vẫn luôn hôn mê không tỉnh nên anh tư mới đưa bác gái tới đây, anh ấy tin rằng cô sẽ muốn tự mình lo hậu sự cho bác ấy.”

Trì Chi Hành đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.

Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

Qua một hồi lâu sau cô mới mở đôi mắt chứa đầy đau khổ kia ra.

“Tôi sẽ lo liệu hậu sự cho mẹ, mẹ là một người rất giản dị, tôi sẽ tổ chức một tang lễ đơn giản cho bà ấy.” Đường Tâm Nhan đau khổ nói.

Hôm sau, Đường Tâm Nhan liền tổ chức một tang lễ đơn giản cho mẹ, cô ghi nhớ hình ảnh cuối đời của mẹ cố gắng khắc sâu vào tim.

Từ đầu đến cuối Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn canh chừng bên cạnh Đường Tâm Nhan cho đến khi tang lễ kết thúc.

“Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không? Có muốn tới nhà tớ ở một thời gian không? Tớ có thể ở bên cậu.” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Bây giờ thằng bé đang ở công ty anh ta hay ở nhà anh ta?” Đường Tâm Nhan hỏi, trong đôi mắt sưng húp kia có một loại đáng thương khiến người khác phải đau lòng.

“Ở…” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ở nhà họ Mặc.”

Đường Tâm Nhan gật đầu sau đó trực tiếp vẫy một chiếc taxi.

“Tớ phải đi đón con trai tớ về nhà.”

Hai người rất nhanh liền tới biệt thự nhà họ Mặc.

“Mợ chủ, cô về rồi à.” Lúc người hầu nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức bước lên trước cười chào hỏi cô.

Nghe được cái xưng hô mợ chủ này, Đường Tâm Nhan cảm thấy thật đúng là một sự châm chọc đối với mình.

“Không được gọi tôi như vậy nữa, tôi và ngài Mặc của mấy người đã ly hôn rồi.” Đường Tâm Nhan đột nhiên tức giận quát lên.

Trước giờ chưa từng thấy cô tức giận như vậy, người giúp việc có hơi sợ hãi lùi về sau một bước.

Có lẽ nhận ra cơn giận của mình không nên phát tiết lên người một người giúp việc nên Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.

“Xin lỗi, tôi đến để đón con, thằng bé ở đâu rồi?”

“Ở… ở trong phòng trên lầu của cậu chủ.”

Người giúp việc kia vội vàng nói.