Sáng hôm sau khi ánh mặt trời còn chưa chiếu cô gái nhỏ đã mơ màng thức giấc,không phải cô không mệt mà có lẽ là đồng hồ sinh học của cô luôn chuẩn như vậy rồi.Cô khẽ cựa mình đôi tay nhỏ nhẹ nhàng nâng tay người đàn ông đang đặt ở eo mình rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường đôi chân nhỏ khẽ đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo bước đi.Gắng gượng lê lết tấm thân mệt mỏi vào nhà tắm vì sự mạnh bạo hôm qua của người đàn ông,khi thấy được bản thân ở trong gương trên cổ đầy những dấu xanh tím đặc biệt là ở ngực-đôi ngực sưng đỏ tràn ngập vết cắn và dâu tây đỏ khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Không dám nghĩ ngợi nhiều liền tắm rửa sạch sẽ rồi mặc đồ của người hầu lén lút đi ra thẳng xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho người đàn ông.Người đàn ông này thật kì lạ rõ là với địa vị thân phận như hắn thì muốn ăn món ngon nào mà chả được vậy mà hắn lại không thèm nói một lời đuổi hết những người đầu bếp lừng danh số một kia đi rồi bắt cô phải nấu cho hắn ăn.Tòa biệt thự khổng lồ đã rất nhiều công việc nhưng hắn lại bắt cô làm đồ ăn cho hắn nữa thực sự quá nhiều việc mà.Tuy nơi đây không thiếu người hầu nhưng thực sự dọn tòa biệt thự to lớn này thì phải tốn rất nhiều thời gian dù một khu đã bốn,năm người làm.
Mặc dù cảm thấy bất công nhưng mà hắn là ông chủ cô là con nợ thì chủ nói sao mình nghe vậy.Vừa nghĩ ngợi vừa chuẩn bị đồ ăn cho hắn mãi đến gần 6 giờ mới xong tính là sẽ đi siêu thị mua đồ rồi mới gọi người đàn ông xuống dùng bữa thế nhưng một người hầu khác lại lên tiếng bảo cô cứ đi mua đồ đi tí cô ta sẽ gọi ông chủ sau.
Nghe lời nói này cô cũng gật gật đầu nghĩ rằng chắc không sao cả ai gọi cũng được mà vậy mà cô không biết điều cô cho là bình thường này lại làm người đàn ông tức giận.
Cô liền bước ra ngoài đi siêu thị vừa bước ra cổng thì thấy trợ lí của hắn đã chờ sẵn ở cửa nên đã đi qua chào hỏi một tiếng rồi tiếp tục tiến tới nơi mục đích của mình.Cô gái nhỏ vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc nhỏ vừa đi đến siêu thị cách đây tận hơn 30 phút vậy mà cô cứ vừa đi bộ vừa tận hưởng không khí trong lành của ngày mới này mà không biết rằng sau 10 phút cô vừa ra khỏi nhà thì tòa lâu biệt thự kia đang hứng chịu cơn giận lôi đình của người đàn ông.
10 phút trước….
Nữ hầu bảo với cô cứ đi mua đồ đi nghe được câu đồng ý ý cười trên môi cô ta đậm dần nghĩ rằng hôm nay sẽ cướp công sức nấu đồ ăn sáng và gọi ông chủ dậy này của cô mà không biết rằng địa ngục ở phía trước.Sau khi cô ra khỏi nhà cô ta liền nhanh chân chạy lên phòng hắn mà gõ cửa không thấy ai trả lời mà cửa phòng cũng không khóa cô ta liền cười hí hửng mà bước vào.Còn người đàn ông cũng đã thức giấc vừa hay nghe thấy tiếng gõ cửa liền giả bộ như chưa thức dậy để xem cô gái nhỏ của hắn sẽ làm gì thì nghe tiếng cạch cửa mở ra sau đó bóng người lại gần hắn liền vươn tay kéo người phụ nữ lên thế nhưng vừa kéo lên liền ngửi thấy một mùi nước hoa nồng đậm không phải của cô.Nhíu nhíu mày ngẩng đầu lên thấy một khuôn mặt khác liền sa sầm mặt,mà người phụ nữ bị hắn kéo lên giường liền vui sướng mà nũng nịu cất giọng:
-”Cậu chủ-em…em lên gọi ngài dậy mà không thấy lời đáp.Cửa không khóa nên mới mạn phép đi vào không nghĩ cậu chủ lại chủ động như vậy….” cô ta đỏ mặt mà đưa tay sờ vào khuôn ngực săn chắc kia làm người đàn ông liền ghét bỏ ném xuống giường rồi nghiêm giọng:
-”To gan dám vào phòng của tôi tí nữa cô liền thu dọn đồ cút khỏi đây”
Vui vẻ chưa được bao lâu lại nhận được giọng nói như satan này đã thế còn bị đuổi việc cô ta liền khóc lóc quỳ xuống cầu xin.Thế nhưng người đàn ông chả hề mủi lòng mà bước ra ngoài đi qua thư phòng tắm rửa sau đó bước xuống nhà.Đôi mắt đảo quanh không thấy cô gái nhỏ liền khó chịu hừng hực.
Lúc này nhìn thời gian trên đồng hồ trợ lí của người đàn ông nghĩ rằng anh đã thức liền tiến vào thấy khuôn mặt đen sầm của người đàn ông liền hoảng sợ nhưng vẫn tiến lại gần bàn ăn sau đó báo cáo lịch trình ngày hôm nay.Ngồi vào bàn ăn đã được 5 phút nhưng vẫn chưa thấy đồ ăn được dọn ra khuôn mặt thâm trầm này lại càng đen xịt hơn nữa liền tức giận gọi quản gia.
Quản gia lập tức đi tới người đàn ông khuôn mặt thâm trầm liền hỏi:
-”Trần Hiểu đâu?Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?Đồ ăn của tôi đâu?”
Hỏi một lần tận ba câu làm quản gia không biết phải trả lời câu nào trước thì trợ lí Trương-Trương Tiêu liền nói rằng cô đã ra ngoài lúc sáng sớm.Nghe đến đây người đàn ông lại càng bực mình hơn nữa không nói gì liền bỏ ra ngoài xe đi tới công ty bỏ lại trợ lí và quản gia ngơ ngác không hiểu gì.
Còn bên này cô gái nhỏ bây giờ mới mua đồ xong đang đứng đợi thanh toán mà không biết người đàn ông kia vì sáng sớm đã không thấy cô rồi cô còn dám để người phụ nữ khác gọi hắn dậy nữa làm hắn vốn không vui vậy mà khi đi xuống lại nghe trợ lí bảo cô ra ngoài từ sớm thì càng bực bội hơn.
Người đàn ông mang một tâm trạng không tốt tới công ty làm cho nhân viên hôm nay không dám bước đi mạnh.Trong phòng họp các quan chức đầu lão của công ty đang phải khóc thầm trong lòng không dám ngóc đầu lên nhìn người đàn ông.Còn vị chủ tịch nào đó thì đang âm trầm nhìn điện thoại để chờ cuộc gọi của cô gái nhỏ của hắn gọi tới thế nhưng vị chủ tịch nào đó xem ra phải thất vọng rồi vì cô làm gì có điện thoại cơ chứ càng lúc càng bực bội cả phòng họp càng không dám thở mạnh mà khẽ chửi thầm không biết vị tổ tông nào dám chọc vào chủ tịch của họ.
Còn cô gái nhỏ khi về tới biệt thực vừa xách đồ vào nhà bếp thấy thức ăn còn nguyên liền biết người đàn ông sáng nay không thèm ăn gì mà đi làm.Không biết có phải là do thói quen hay lo lắng cho người đàn ông mà cô gái nhỏ không hề chần chừ liền lấy bình giữ nhiệt bỏ đồ ăn vào rồi lại tiếp tục đi ra ngoài nhưng lần này không phải đi mua đồ nữa mà là đi tới công ty của người đàn ông.