Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Đại Nhân!

Chương 7: Quy củ (2)



Ngọc Trúc nhìn thứ chất lỏng đang hòa tan với nước trong bồn tắm mà không khỏi bồn chồn. Lúc nãy Xuân Mai đã nói với cô rằng, thứ nước này sẽ giúp cho cô từ bộ dạng máu me bê bết hiện tại mà trở về hình dáng con người trước khi chết.

Nhưng mà là hình dáng nào mới được? Là hình dáng sau khi cô giảm cân thành công, hay là hình dáng của cô trước đây, mập mạp đuề huề?

Cho dù có đứng ở đây cũng không giải quyết được chuyện gì. Cô lấy hết can đảm, bước vào bồn tắm rồi ngồi xuống, dùng hai tay thoa đều dòng nước mát lạnh lên khắp cơ thể. Dòng nước đi đến đâu, cảm giác tê rần đến chỗ ấy.

Một lát sau, Ngọc Trúc đứng dậy bước ra ngoài, hồi hộp ngắm mình trong gương. Nhìn thấy cánh tay thon gọn cùng chiếc eo nhỏ mà cô thở ra một hơi. Cũng còn may là cô không bị trở về hình dáng mập mạp khi xưa.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Sau khi cẩn thận chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn, Ngọc Trúc đi đến chiếc bàn nhỏ trong phòng, ngồi xuống ghế, cầm lấy quyển sách mà Xuân Mai để lại, bắt đầu đọc qua một lượt.

Quả thật là bên trong viết bằng loại ngôn ngữ mà khi còn sống cô vẫn hay sử dụng. Ngọc Trúc cầm quyển sách trong tay, đọc thầm mấy thứ gọi là quy củ:

" - Nhìn thấy chủ tử đi qua phải cúi đầu lùi sang một bên.

- chủ tử nói chuyện phải cung kính hướng xuống đất lắng nghe.

chủ tử lên tiếng hỏi thì mới được trả lời

Không được tham ô, trộm cắp



- .....

- .......

- ........

Ngọc Trúc nhìn một dãy các quy định mà đầu cứ ong ong cả lên. Quá nhiều thứ cần phải nhớ, làm sao trong một thời gian ngắn có thể tiêu hóa hết cho được chứ.

Mà lúc này, Xuân Mai lại một lần nữa ung dung đẩy cửa phòng bước vào, trên tay còn cầm theo một cái giỏ nhỏ làm bằng tre đan lại rất tỉ mỉ.

Cô đặt giỏ xuống bàn, tự nhiên ngồi xuống ghế. Vừa nhìn thấy gương mặt Ngọc Trúc không còn bê bết máu nữa thì liền hốt lên cảm thán:

" Lúc nãy không nhìn ra nha, cô vậy mà cũng rất xinh đẹp đó! Nhan sắc như thế này thì cũng phải được xếp vào hàng mỹ nhân rồi! "

Bị Xuân Mai nói lời trêu ghẹo, Ngọc Trúc đỏ hết cả mặt, với tay chỉ về chiếc giỏ, đánh trống lãng sang chuyện khác:

" Cô đem đến cho tôi cái gì vậy? "

Xuân Mai nghe cô hỏi thì cũng không ra lời trêu chọc nữa, nhanh chóng lấy ra trong giỏ một dĩa bánh bao. Mùi bánh thơm dịu, khiến cho chiếc bụng của Ngọc Trúc réo rắt liên hồi.

" Mau ăn đi, chắc cô đói lắm rồi! Bây giờ mới có buổi trưa, tôi chỉ có thể đem một ít bánh bao cho cô thôi! Đợi đến buổi cơm chiều, người của phòng bếp sẽ đem đồ ăn đến cho chúng ta! "



Ngọc Trúc vừa gặm một cái bánh bao, nhân thịt bên trong đã ứa nước ra ngập tràn cả khoang miệng, thật ngon.

Cô quay sang hỏi Xuân Mai: " Chúng ta không thể tự nấu ăn sao? "

Xuân Mai gãi đầu, cười gượng: " Thật ra thì ở đây cũng có một nhà bếp nhỏ, nhưng mà.... tôi nấu ăn không được ngon, cho nên chỉ có thể trông chờ vào số đồ ăn được phát thôi. Nhưng mà cô yên tâm đi, Tư Lộ và Noãn Tâm không bao giờ đụng đến số thức ăn đó cả, cho nên hai chúng ta có thể thoải mái mà ăn rồi! "

Ngọc Trúc lại lấy thêm một cái bánh nữa, cắn một miếng thật to, tròn mắt nhìn Xuân Mai: " Sao thế? Bọn họ không thấy đói bụng sao? "

Lúc này Xuân Mai mới đi ra đứng trước cửa, ngó bên phải một cái, rồi lại quay sang ngó bên trái một cái, khi thấy không có ai thì mới đi vào bên trong, cẩn thận đóng nhẹ cửa lại, tránh cho người khác để ý.

Xuân Mai ngồi xuống ghế, vẻ mặt chán ghét nói nhỏ với cô:

" Tôi nghe nói hai người bọn họ là con cái nhà quyền quý! Bọn họ xin vào đây làm cũng chỉ vì muốn một phòng trống trong điện của Diêm Vương mà thôi! Làm sao bọn họ có thể ăn cơm của nô tì giống như chúng ta được! Đến giờ cơm, sẽ có người mang phần riêng cho bọn họ! "

Xuân Mai thở dài một cái, để tay lên bàn chống lấy cái cằm nhỏ của mình rồi nói tiếp: " Bọn họ ỷ mình là thiên kim tiểu thư, suốt ngày cứ ru rú ở trong phòng, không thèm làm việc gì cả. Mọi việc ở đây đều một tay tôi làm cả, cho dù như vậy, tôi cũng không dám nói ra. Có trách thì trách tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không có chỗ dựa, làm sao mà có tiếng nói được chứ! "

Ngọc Trúc nhìn Xuân Mai uể oải nằm dài trên bàn, đưa tay vỗ vỗ lưng cô an ủi: " Chắc cô vất vả nhiều lắm! "

Xuân Mai liền bật dậy, nở nụ cười ranh mãnh: " Cũng không vất vả gì đâu! Cũng may, nơi này không có chủ tử, hàng ngày chỉ cần lau dọn một lượt cho sạch bụi bẩn, sau đó đi tưới cây, lâu lâu thì bón phân cho chúng. Ngoài những việc đó ra, thời gian còn lại tôi muốn làm gì cũng được, không ai quản! "

Ngọc Trúc như đã được tiếp thu thêm kinh nghiệm, nếu nói như vậy thì cô cũng xem như trong cái rủi có cái may rồi. Công việc rất nhàn hạ, lại còn không ai quản, cô chính là thích nhất điểm này rồi. Xem như tương lai sau này cũng dễ sống hơn rất nhiều.