Tần Lam lại không có ý định bỏ cuộc nhanh như vậy, cô nghe giọng điệu tức giận của anh, liền lập tức giả bộ oan ức cầu toàn:
- Những người phụ nữ kia của anh đều đã rời khỏi thành phố R rồi, sao em lại không được phép chứ? Lạc tiểu thư có vẻ như rất hung dữ, em thật sự rất sợ...
Thấy Tần Lam vẫn tiếp tục cố chấp, Tiêu Dực sắc mặt khó tin. Anh đã nói với vậy rồi mà cô vẫn chưa hiểu hay sao? Chẳng nhẽ cô nghĩ anh không đủ mạnh để bảo vệ cô?
Càng nghĩ, anh lại càng thấy cô chỉ đang dùng Lạc Hy ra để kiếm cớ:
- Rốt cuộc tôi có chỗ nào khiến cho em ghét bỏ tôi tới mức muốn rời khỏi tôi?
Giọng điệu của Tiêu Dực đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mất kiên nhẫn khi nhìn liên tục cô làm trò. Cô cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh lại, đã diễn rồi thì phải diễn với cùng, cô liền ôm lấy anh mà nũng nịu:
- Thì... anh muốn kết hôn với Lạc tiểu thư, anh còn đưa bài báo cho em, chẳng phải là đang ngấm ngầm ý muốn đuổi em đi sao? Em biết cả rồi, anh đừng có chối nữa.
Tiêu Dực tỏ ra nghi ngờ chính cả khả năng ngôn ngữ của mình, rõ ràng anh đã giải thích rồi mà, thế mà cô vẫn chưa hiểu?
Lần này anh không giải thích nữa, chỉ hỏi vặn lại một câu:
- Tôi có ý đó sao?
Tần Lam cảm thấy tâm tình của Tiêu Dực có vẻ như đã tốt lên, sự lạnh lẽo ban nãy không còn nữa. Trong lòng cô vui vẻ vì đã chiến thắng, cô lập tức nhào vào lòng anh, giả vờ đấm anh vài cái.
Sức lực yếu ớt của cô đối với anh chỉ như gãi ngứa, ngược lại hành động này của cô khiến cho anh càng thêm hứng thú. Phụ nữ khác muốn ở bên anh còn không được, vậy mà cô cứ một mực đòi rời đi. Càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy cô quả thực rất đáng yêu.
Mượn cơ hội cô chủ động ôm mình, anh liền xấu xa cắn lấy vành tai nhỏ của cô cô, bàn tay bắt đầu không an phận:
- Tôi phải làm thế nào để em bớt lo xa đây?
Hành động đột ngột của anh khiến cho Tần Lam có chút giật mình, cơ thể nhạy cảm run lên. Cô biết anh lại muốn nữa rồi, nhưng cô không được phép đẩy anh ra, chỉ âm thầm hít một hơi thật sâu, thở dốc:
- Thống soái... anh thật xấu...
- Ừm, tôi biết!
Tiêu Dực rời tay mình khỏi cơ thể cô, lập tức bế cô lên, đặt xuống chiếc giường lớn êm ái.
...
Trương phủ...
Chuyện xấu dù có cố gắng che đậy, rồi cũng sẽ có ngày bị bật nắp. Rất nhanh mọi chuyện cũng đã đến tai Trương lão gia, ông ta tức giận dùng roi gia truyền đánh Trương Lỗi một trận, đến cả Trương Hải cũng không tránh khỏi bị liên lụy bị cha mắng.
Trương Lỗi ôm cái mông xưng vù, quyết định tới toà soạn một lần nữa để xin cách liên lạc với vị công tử viết báo thần bí kia, Tần Lam. Hắn nghĩ rằng dùng tiền để mua chuộc thì sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng hắn nào biết người viết báo chính là cô chứ? Không chỉ hắn mà tất cả đều nghĩ rằng Tần Lam là đàn ông, cho nên đã đặt biệt danh yêu thích cho cô là "Công tử X". Hễ bài viết nào của cô ra mắt thì đều được bán chạy, tới giờ có rất nhiều người mến mộ cô.
Nhưng hôm trước Trương Lỗi đã tới đây làm loạn một trận rồi, hôm nay nào dễ dàng bước vào thêm một lần nữa chứ? Lần này hắn còn chưa kịp vào cửa đã bị người làm chặn lại, đuổi đi.
Cả đời Trương Lỗi chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, bây giờ tất cả mọi người trong toà soạn đều biết chuyện, hắn thật sự chẳng còn mặt mũi gì nữa.
Càng như vậy, hắn càng quyết tâm phải có được Yên Hạ, khôi phục lại danh dự của mình. Thế là hắn mua hoa tươi tìm tới bệnh viện, ra sức lấy lòng Lâm Thành.
Nhìn thấy Trương Lỗi, Lâm Thành chỉ càng thêm tức giận, thẳng thừng đuổi cổ hắn ta ra ngoài. Trương Hải vì vừa bị cha mắng một trận nên phải đi theo quản giáo em trai, thấy em trai bị đuổi ra thì vừa cảm thấy mất mặt, lại tức giận vô cùng:
- Anh đã nói rồi, em bớt làm mấy trò ngu xuẩn này đi, chỉ khiến cho thiên hạ cười vào mặt Trương gia chúng ta.
Trương Lỗi giống như là đã mất hết dây thần kinh xấu hổ, bị Trương Hải mắng mà vẫn không chừa, coi như là chưa có gì xảy ra:
- Anh cứ yên tâm, Yên Hạ nhất định sẽ thích em.
Trương Hải thật sự rất muốn chửi thề, đúng là bó tay luôn rồi. Làm gì có bông hoa nào chịu cắm trên bãi phân?
Trương Lỗi lại ôm hoa đi tìm Yên Hạ, muốn làm thân lại với cô. Vừa nhìn thấy bộ dạng mập mạp này của hắn, Yên Hạ đã cảm thấy vô cùng chán ghét rồi. Cô coi như không nhìn thấy hắn, lạnh lùng phớt lờ đi.
Hôm sau tới trường, Yên Hạ phiền não kể chuyện này cho Tần Lam nghe, muốn được cô giúp đỡ.
Tần Lam nghe vậy, bình tĩnh mỉm cười đầy ẩn ý:
- Yên tâm, mình sẽ giúp cậu! Có vẻ như bài báo lần trước vẫn chưa đủ nhỉ?
Tên béo này vẫn chưa biết sợ là gì. Được thôi, cô sẽ chơi với hắn tới cùng. Một bài chưa đủ thì hai bài, ba bài. Cha hắn là một người rất coi trọng thể diện, để xem hắn có còn dám hống hách nữa không?