Sau khi Tiêu Dực rời khỏi được một lúc thì có người hầu mang đồ ăn tẩm bổ lên cho Tần Lam, anh quả thực không nói suông cho có.
Cô nhìn lướt qua những món ăn trước mặt rồi mới ngước mắt lên, kêu người hầu lùi xuống trước, giữ lại mỗi vú nuôi ở cạnh. Tiêu Dực lúc nào cũng lộ liễu như vậy, thật không cho cô chút thể diện nào cả. Mặc dù biết anh làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn chuyện riêng tư của mình bị cả đám người hầu biết như này. Cô cảm thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của đám người hầu khiến cho cô không được thoải mái. Chỉ sợ rằng cho tới khi cô bị thất sủng, bọn họ sẽ cười vào mặt cô.
Vú nuôi thấy Tần Lam im lặng mãi không nói gì, bà ấy liền nhìn ra cô có tâm tư, cất lời hỏi:
- Dạ, dì thứ có gì cần căn dặn ạ?
Câu nói của vú nuôi vang lên đã kéo Tần Lam ra khỏi những dòng suy nghĩ vu vơ. Cô có hơi giật mình một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm của mình:
- Đúng là tôi cần bà giúp một việc.
Nói tới đây, Tần Lam lại chần chừ. Vú nuôi là người của Tiêu Dực, quyết định lần này của cô rất mạo hiểm, nhưng cô vẫn muốn cá cược một lần. Cô tin rằng vú nuôi sẽ không làm khó cô, bà ấy trong cái phủ này đối với cô rất tốt, cô cảm nhận được điều đó.
- Vú nuôi, bà ở trong phủ đã lâu, chắc hẳn rất hiểu rõ tính cách của thống soái. Từ ngày tôi được gả vào đây, mặc dù người ngoài nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng, tôi như biến thành phượng hoàng vậy, nhưng tôi thật sự không dám mơ đến thống soái sẽ dành cả một đời chỉ để sủng ái mình. Tôi không dám tham lam, bởi vì biết rõ ngài ấy chỉ là vì vui đùa nhất thời mà thôi, rồi sẽ có ngày ngài ấy chán tôi, vứt bỏ tôi. Cho nên... những ngày tháng ở bên ngài ấy, tôi không muốn bản thân mình mang thai!
Tần Lam nói tới đây, cô lại ngừng lại, ngước lên quan sát biểu cảm của vú nuôi. Quả nhiên như những gì cô dự đoán trước, bà ấy lập tức tỏ vẻ khó hiểu:
- Vì sao ạ? Theo lí mà nói, nếu dì thứ mang thai thì đây là một chuyện tốt đối với cô và cả phủ thống soái nữa, chưa biết chừng ngài ấy sẽ càng yêu thương cô hơn thì sao?
Vú nuôi một lòng vì muốn tốt cho Tần Lam, lúc nào ở trước mặt Tiêu Dực cũng nói tốt cho cô, tâng bốc mọi chuyện lên. Việc này cô biết, cũng rất cảm kích bà ấy. Nhưng cô thật sự không cần những thứ này, cô chỉ muốn bản thân được tự do, sớm rời khỏi phủ thống soái mà thôi.
Tần Lam cụp mắt lại, suy nghĩ sâu xa, dáng vẻ hiểu chuyện khiến cho người khác đau lòng:
- Vú nuôi, bà cũng biết thống soái có vị hôn thê là Lạc tiểu thư mà. Với tính tình của Lạc tiểu thư, nếu như tôi mà mang thai, bà nghĩ liệu cô ta có chịu để yên cho tôi không? Tất nhiên không phải là vì tôi ham sống sợ chết, mà cũng là vì đứa con tội nghiệp mà thôi. Nó vô tội...
Tần Lam càng nói, vú nuôi càng khó xử. Mặc dù cô chưa nói ra trực tiếp mục đích của mình, nhưng bà cơ hồ có thể cảm nhận được cô muốn gì. Bà thật sự không dám nhúng tay vào những chuyện như này đâu, chỉ có thể tìm cách từ chối:
- Chuyện này... e là tôi...
Không chờ bà ấy kịp nói hết một câu, Tần Lam đã lập tức dùng hai tay nắm chặt lấy tay bà ấy, ánh mắt chân thành khẩn cầu:
- Vú nuôi, bây giờ còn chưa biết thống soái có thích trẻ con hay không. Nhưng tôi nghe nói, ngài ấy tới giờ vẫn chưa có con cháu gì là do ngài ấy không thích trẻ con. Sợ rằng nếu như tôi lỡ mang thai, ngài ấy sẽ tức giận, sẽ cho là tôi muốn trèo cao nên mới cố tình giở trò mất. Bây giờ nhân lúc mọi chuyện chưa tới nỗi tồi tệ, mong bà có thể giúp tôi, chuẩn bị một liều thuốc tránh thai được không?
Muốn rời khỏi nơi này, tốt nhất là nên lặng lẽ một mình rời đi, không vương vấn cũng không thị phi. Cho nên chuyện đứa bé, tuyệt đối không thể để nó xảy ra.
Thời gian này cô ngày đêm quấn quýt bên Tiêu Dực mà không hề dùng thuốc tránh thai. Mà ở thời đại này, làm gì có "thứ đó" để dùng chứ? Cho nên những gì cô lo xa tuyệt đối không phải thừa.
Vú nuôi khó xử ra mặt, nhưng quả thực những lời nói của Tần Lam rất có lí. Tiêu Dực không thích trẻ con, nhất là phụ nữ của mình tự ý mang thai mà không có sự cho phép. Sợ rằng nếu như Tần Lam lỡ có, anh sẽ cho là cô cố tình giở trò để được trèo cao mất.
Cũng là vì thương Tần Lam, vú nuôi chần chừ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng quyết định liều cả tính mạng của mình, đồng ý với cô:
- Vậy được rồi, tôi sẽ bí mật chuẩn bị cho cô.
Phòng trước còn hơn là bị động vậy, Tần Lam không muốn tạo ra tội nghiệt gì, cho nên tốt nhất là ngăn chặn nó từ sớm. Chỉ là không biết còn kịp hay không thôi, dù sao số lần cùng với anh cũng không ít trên đầu ngón tay, hơn nữa dạo gần đây còn thường xuyên quấn quýt bên nhau như thế.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tần Lam cũng vô cùng cảm kích vú nuôi đã thấu hiểu cho cô, giúp cô che giấu chuyện này. Ở nơi này, bà ấy như là người mẹ thứ hai của cô vậy: