Cô Vợ Nhỏ Của Thống Soái Đại Nhân

Chương 52: Không thể thừa nhận



Tần Lam và Lưu Hạo cùng nhau trở về lớp học, khiến cho Yên Hạ không khỏi tò mò. Tới khi Tần Lam ngồi vào chỗ, cô ấy mới xích gần lại, nhỏ giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tần Lam mỉm cười, nửa đùa nửa thật đáp:

- Fan cuồng của mình.

Yên Hạ nhíu mày không hiểu, nhưng thấy nét mặt vui vẻ của Lưu Hạo như mới nhận đuợc quà, cô ấy lại nở nụ cười mờ ám:

- À, vận đào hoa của cậu à?

Là bạn thân của nhau, Yên Hạ cũng biết quá khứ trước đây của Vân Tranh Lam như thế nào, cũng biết lí do vì sao cô lại trở thành như vậy. Cô ấy không ghét bỏ cô, ngược lại càng muốn bảo vệ cô nhiều hơn.

Tần Lam giơ tay lên cốc nhẹ vào đầu Yên Hạ, cô quên mất cô ấy chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, hoàn toàn không hiểu từ "fan" nghĩa là gì. Cô đành kiên nhẫn giải thích:

- Fan nghĩa là người hâm mộ đó, cậu chỉ cần hiểu như vậy là được, đừng có suy nghĩ đen tối nữa.

Vô duyên vô cớ bị cốc đầu, Yên Hạ tỏ ra vô cùng ấm ức, vừa xoa đầu vừa ỉu xìu đáp:

- Ò. Mà sao cậu lại biết nhiều từ lạ như vậy?

Tần Lam cũng không hề giấu giếm, cô vuốt vuốt mái tóc, ra vẻ "bổn tiểu thư đây học nhiều trông rộng":

- Du nhập từ phương Tây mà.

...

Ở bên kia, Tiêu Dực vẫn không hề hay biết sắp tới mình lại có thêm một tình địch. Anh bận rộn tối mặt mũi, vừa giải quyết công việc chung, vừa giải quyết cả ân oán cá nhân.

Hôm nay, Lạc Hy lại tới tận đây để gặp Tiêu Dực, nói muốn giải thích rõ ràng chuyện hôm trước. Nhưng, ai mà chả biết đây chỉ là cái cớ thôi chứ? Cũng muốn xem xem cô ta lại định giở trò gì, lần này anh đã đồng ý.

Hôm nay Lạc Hy trang điểm tỉ mỉ, che giấu hết nét mặt bi thương ngày hôm đó. Thứ mà cô ta không có được, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không để có người khác có cơ hội có được nó.

- Dực, em cuối cùng cũng biết lí do vì sao anh không lựa chọn em rồi, có phải anh định trở mặt, ra tay trừ khử cha em không?

Không phải một câu hỏi, cũng không phải một câu thăm dò, Lạc Ly nói như đây là một điều vô cùng chắc chắn. Thật ra ban đầu khi biết chuyện này, cô ta rất sốc, giữa cha và người mình yêu, cô ta cuối cùng vẫn chọn anh. Nhưng trải qua ngày hôm đó, trái tim cô ta đã sớm tổn thương rỉ máu, không còn muốn tiếp tục kiên định với quyết định sai lầm đó nữa.

Người thay lòng là anh, bao nhiêu lời thề hẹn năm xưa đều đã tan theo mây gió. Có lẽ, tới tận bây giờ cũng chỉ có mình Lạc Hy còn nhớ.

Tiêu Dực vẫn im lặng nghe những gì mà Lạc Hy định nói, hoàn toàn không phủ nhận sự thật này. Nếu như có cơ hội, anh cũng sẽ lựa chọn ra tay với Lạc La Bằng. Bất kì ai gây ảnh hưởng tới vị trí và quyền lực của anh, anh đều sẽ dọn dẹp những tảng đá ngáng đường đó.

Thấy Tiêu Dực âm thầm thừa nhận, Lạc Hy trước đó vẫn còn nuôi một chút hy vọng, nay đã tuyệt vọng hoàn toàn. Cô ta bật cười lớn, châm chọc:

- Em tự hỏi nếu như có một ngày Vân Tranh Lam cũng gây ảnh hưởng tới địa vị của anh, có phải anh cũng ra tay tuyệt tình với cô ta hay không? Thật tội nghiệp nha, cô ta vẫn nghĩ anh đối xử tốt với cô ta là vì tình yêu cơ?

Nhắc tới Tần Lam, sắc mặt Tiêu Dực lập tức trở nên lạnh băng. Trong lòng khó chịu, anh cũng trở nên mất kiên nhẫn:

- Đủ rồi, nếu như cô tới chỉ để nói những lời vô ích này thì nên đi rồi đó.

Hôm nay Lạc Hy tới với mục đích muốn kích động Tiêu Dực, khiến cho anh tức điên lên thì bản thân mới hả hê được. Hôm đó cũng là anh tuyệt tình, không cho cô ta một chút mặt mũi nào mà. Có câu, phụ nữ hơn đàn ông ở cái miệng. Cái miệng của phụ nữ còn độc hơn cả loại độc đáng sợ kia nữa.

Bây giờ đã đạt được mục đích rồi, cô ta làm sao có thể dễ dàng rời đi chứ? Cô ta tự tin rằng Tiêu Dực sẽ không ra tay với mình ở đây, cho nên cố tình châm chọc thêm:

- Thấy anh tức giận như vậy, có phải anh đã yêu Vân Tranh Lam rồi không? Ha ha, Tiêu Dực, em nói cho anh hay, cô ta là loại người thế nào anh cũng biết rõ, anh chấp nhận nổi loại phụ nữ trơ trẽn lẳng lơ ấy sao? Mắt nhìn của anh càng ngày càng tệ đó.

Lạc Hy không thấy, bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của Tiêu Dực đã nắm chặt lại thành nắm đấm. Anh ghét nhất cái miệng đáng chết của phụ nữ, bây giờ Lạc Hy cũng như biến thành kẻ điên, bất chấp tất cả để chọc tức anh. Nhưng, anh chắc chắn sẽ không để cho cô ta đạt được mục đích.

Ánh mắt Tiêu Dực càng thêm lạnh lẽo, nhưng anh không hề tỏ ra kích động, chỉ bình tĩnh nhếch môi cười:

- Cô đang cố gắng để cầu xin ai thương hại vậy? Chuyện Tiêu gia và Lạc gia trở mặt, không ai có thể ngăn cản được.

Anh không kích động, thậm chí còn rất bình tĩnh, ngược lại khiến cho Lạc Hy không phục:

- Anh đang né tránh câu hỏi của em đó. Tiêu Dực, anh không tự tin đến thế sao? Anh rõ ràng yêu Vân Tranh Lam nhưng lại không dám thừa nhận, ha ha, thật nực cười. Anh lại đi yêu loại đĩ đó, anh có biết cô ta đã nằm dưới thân của bao nhiêu đàn ông rồi không?

Yêu Vân Tranh Lam sao? Tiêu Dực cũng không rõ nữa, nhưng anh làm sao có thể rơi vào lưới tình được? Trước giờ chỉ có phụ nữ u mê anh không lối thoát, còn phụ nữ đối với anh cũng chỉ là để vui vẻ thoả mãn bản thân mà thôi.

Hơn nữa, danh tiếng của Vân Tranh Lam vốn không tốt. Bây giờ Lạc Hy còn cố tình nói những lời như vậy, càng khiến cho Tiêu Dực không muốn để cho cô ta được như ý:

- Không yêu.

Tiêu Dực vẫn là không thể nào thừa nhận, anh trả lời xong, lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Nhưng nhìn nụ cười trên môi Lạc Hy cứng đờ rồi biến mất, ánh mắt anh trở nên kiên định hơn:

- Phụ nữ đối với tôi đều như nhau cả, cô cũng không ngoại lệ. Đừng cố gắng làm mấy trò trẻ con nữa, không vui đâu.

Câu trả lời của Tiêu Dực quả thực khiến cho Lạc Hy mất hết cả hứng, cô ta rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ nhục nhã của anh khi yêu phải loại phụ nữ từng có nhiều tin đồn như Vân Tranh Lam. Nhưng ngẩn ngơ một vài giây, cô ta lại cảm thấy vui mừng.

Anh không có yêu Vân Tranh Lam. Đúng vậy, anh làm sao có thể chấp nhận loại phụ nữ ô uế kia chứ? Chờ tới khi anh chán cô rồi, Lạc Hy sẽ có cơ hội thôi.

Lạc Hy đột ngột trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường, thấy Tiêu Dực có ý đuổi mình đi, cô ta cũng không cố chấp cứng đầu nữa:

- Vậy, em đi trước đây.

Tiêu Dực hoàn toàn không để tâm tới thái độ thay đổi của Lạc Hy cho lắm, anh không đáp gì, im lặng coi như là đang muốn đuổi cô ta đi.