Một tuần sau, Tiêu Dực đã giải quyết xong công việc ở bên đó, trở về thành phố R. Vì đi đường xa nên chắc chắn phải tối muộn lắm mới về được tới phủ, cho nên Tiêu Dực không có thông báo trước. Với lại, anh cũng không muốn Tần Lam phải thức khuya đợi mình làm gì.
Lúc Tần Lam đang ngủ ngon mà không hề biết gì cả, Tiêu Dực đã bước vào phòng. Bước chân của anh vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không muốn làm kinh động tới cô. Thời gian anh rời phủ khá dài, cho nên cô một mình ở phủ sống vô cùng thoải mái, thậm chí lúc đi ngủ còn không chốt khoá cửa lại, cho nên anh mới bước vào bên trong được.
Cô bây giờ đang mặc áo dây vô cùng thoải mái, thi thoảng xoay người một chút, vô tình khiến cho dây áo tuột xuống, để lộ hàng xương quai xanh trắng nõn nà. Ánh mắt Tiêu Dực nhìn cô chằm chằm, tối sầm xuống.
Trước đây, dù cho anh có đi đâu xa đi chăng nữa cũng không bao giờ lo lắng thiếu phụ nữ. Chỉ cần anh hạ lệnh, muốn loại phụ nữ nào cũng được. Bởi vì hầu hết phụ nữ, ai ai cũng muốn được nhào vào lòng anh, may mắn thì sẽ được anh nhìn trúng.
Nhưng đó chỉ là trước đây. Hiện tại, chính bản thân Tiêu Dực cũng không rõ bắt đầu từ bao giờ, mình đã không gần gũi với những người phụ nữ nào khác ngoài Tần Lam ra. Có lần thuộc hạ của anh đưa phụ nữ tới trước mặt anh, dù cô ta có cởi hết đồ ra, anh cũng không động tâm. Thật sự là không hứng thú nổi.
Bây giờ nhìn Tần Lam ở trước mặt, trong lòng Tiêu Dực lại bắt đầu sôi sục lên. Đúng vậy, đã thời gian dài anh không chạm vào phụ nữ, cũng không có ai có thể giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý được. Người mà anh hằng đêm mong nhớ lại đang ở trước mặt, anh làm sao có thể không động tâm đây?
Yết hầu Tiêu Dực không ngừng lên xuống, anh hít một hơi thở nặng nề, tiến về phía giường. Tần Lam ngủ rất say, hơi thở đều đặn, mi mắt cong dài hơi run run. Dây áo tuột xuống khiến cho toàn bộ cảnh xuân bên trong rơi hết vào tầm mắt anh, trắng nõn nà không tì vết.
Cô thực sự rất đẹp, trước giờ Tiêu Dực rất ít khi kiên nhẫn ngắm nhìn một cô gái ngủ say như vậy, nhưng khi ngắm nhìn thật kĩ, anh mới nhận ra điều này. Không kiềm lòng được, anh liền giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, một mái tóc đặt biệt nhất trong tất cả những phụ nữ anh từng gặp. Người ta nói, tóc của cô thật quê mùa, nói cô không bắt kịp thời đại phát triển, nhưng anh lại cảm thấy tóc cô rất đẹp.
Có lẽ ngay từ đầu anh đã bị hút hồn như vậy rồi, chỉ là anh không nhận ra mà thôi.
- Ưm...
Tần Lam khẽ động đậy một cái, cô xoay người về phía Tiêu Dực, cọ cọ lên lòng bàn tay rộng lớn của anh, cuối cùng gối hẳn lên. Tiêu Dực khá là sững sờ trước hành động của cô, nhưng sau đó liền mỉm cười, để mặc cho cô gối.
- Chó con, ngày mai em đừng hòng xuống nổi giường!
Thôi vậy, nhìn cô ngủ say như thế, anh cũng không nỡ đánh thức. Để cô ngủ một giấc thật ngon đã, tới ngày mai anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.
...
Ngày hôm sau...
Tần Lam có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất ngon, ngon hơn từ trước tới giờ. Mỗi lần không có Tiêu Dực ở cạnh, cô đều cảm thấy lạ giường, ngủ cũng không được say. Quái lạ, sao đêm qua tự nhiên cô lại thấy dễ chịu và thoải mái như vậy chứ?
Thôi kệ vậy, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa.
Tần Lam thầm suy nghĩ trong lòng, cô lười mở mắt nên chỉ khẽ động đậy một chút, xoay người lại. Nhưng lúc này, đột ngột có một bàn tay từ phía sau ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng. Cô lúc này mới dần tỉnh ngủ lại, nhưng dường như người ở phía sau đã tỉnh trước hơn cả cô:
- Yên nào, đừng quậy!
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cho trái tim của Tần Lam run lên, lập tức đập mạnh liên hồi. Cô còn cứ ngỡ là bản thân mình đang nghe lầm, có thể là do cô quá "ám ảnh" về anh nên mới xảy ra hiện tượng mơ ngủ này sao? Nhưng, cô còn chưa kịp xoay người lại, một cảm giác vừa nóng lại vừa mát đã bắt đầu lan tỏa ra từ sau gáy của cô, dần dần di chuyển tới chiếc cổ trắng ngần. Nụ hôn ướt át đi tới đâu cũng khiến cho nơi đó nóng lên, từng chút một thiêu đốt cô.
Hơi thở của Tần Lam bắt đầu trở nên gấp gáp...
- Ưm, Tiêu... ?
Lời nói còn chưa kịp thoát hết ra ngoài, chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Tiêu Dực vừa hôn cô, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà tiến xuống phía dưới váy ngủ, mò mẫm vào bên trong. Cảm giác quen thuộc ập tới, Tần Lam run rẩy khẽ ngọ nguậy.
- Đừng...
Tiêu Dực đã buông tha cho đôi môi cô, xoay người cô lại, đè lên cơ thể cô. Đối diện với người đàn ông đã cách xa hơn nửa tháng nay, Tần Lam trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Nói không hề nhớ anh, chắc chắn là nói dối. Cảm giác đó nói sao nhỉ, chính cô cũng không rõ nữa.
Tiêu Dực không hề để cho Tần Lam nhiều thời gian mơ hồ, anh lại bắt đầu tấn công trực diện, dùng cách trực tiếp nhất để khắc sâu vào trong lòng cô, nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ.
Tần Lam trong mơ hồ bị dẫn dắt điều khiển, mặc cho Tiêu Dực muốn thế nào thì làm thế đó. Lần này hình như anh còn dùng nhiều sức lực hơn, khiến cho cô mệt rã rời.
- Tiêu Dực, đừng mà...
Vội vã ôm chặt lấy anh hơn, cô vô tình lại tạo cơ hội để anh tấn công mạnh mẽ. Hết lần này tới lần khác, cho tới khi tiếng thở dốc cùng với tiếng nỉ non trong phòng ngừng hẳn, mặt trời đã lên cao.
Đúng như những lời mà Tiêu Dực đã nói, lần này Tần Lam không xuống khỏi giường được. Cô mệt mỏi quá nên đã thiếp đi lúc nào không hay, còn người nào đó vừa mới giải quyết xong nhu cầu sinh lý của mình, tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Lần thứ hai Tần Lam tỉnh lại, giờ này đã quá trưa rồi. Cô cố gắng lết thân thể mệt mỏi bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa mắng chửi Tiêu Dực thậm tệ.
Đồ thối tha, tại anh mà cô lỡ mất giờ học, bây giờ vẫn còn đau đây này. Bộ dạng này của cô rơi vào mắt người hầu, không cần suy đoán gì, tất nhiên mọi người đều biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì.
Lan Tâm bước lên đỡ lấy Tần Lam:
- Cô không sao chứ ạ, để tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô nhé?
Đã quá giờ trưa, hiển nhiên bữa trưa cũng đã dọn đi từ lâu. Lần này Tiêu Dực quả thực không có đánh thức cô dậy, để cho cô được ngủ thoải mái hơn. Nhưng đổi lại là, cô phải nhịn đói cho tới tận bây giờ:
- Ừm, nhanh nhanh, tôi đói chết rồi.
Tần Lam nói rồi liền ngồi xuống bàn ăn, không hề để ý mấy nữ hầu đang cười trộm mình. Bọn họ thực sự rất ngưỡng mộ cô, bởi vì cô là người mà thống soái sủng ái nhất từ trước tới giờ, cũng là nữ chủ nhân sống ở phủ này với thời gian dài nhất.
Tiêu Dực lúc này mới bàn công việc xong, từ thư phòng bước ra. Nhìn thấy Tần Lam đã dậy ăn, anh liền sải bước về phía cô, không quên bảo người hầu lui xuống trước. Thế là, tự tay anh mang bữa trưa lên cho cô, cô cũng không hề hay biết gì:
- Lan Tâm, lát nữa cô gọi vú nuôi vào cho tôi nha, tôi phải dặn dò bà ấy chuẩn bị một ít thuốc.
- Thuốc gì?
Tiêu Dực đã đặt đồ ăn xuống bàn, kéo ghế bên cạnh cô mà ngồi xuống. Cô được một phen hết hồn, không ngừng giơ tay lên xoa ngực:
- Sao anh tới mà không có chút tiếng động gì vậy?
Hiển nhiên, đây cũng chỉ là một câu để xoay chuyển chủ đề. Cô làm sao có thể để cho Tiêu Dực biết cô đang lén giấu anh uống thuốc tránh thai chứ?