Tần Lam biết rõ, dù sớm hay muộn gì thì Tiêu Dực cũng sẽ biết những chuyện cô đang lén lút làm sau lưng anh thôi, cả chuyện uống thuốc tránh thai cũng vậy. Mỗi lần ở bên anh, cô lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, lo lắng sẽ bị anh phát hiện ra những bí mật đó. Thậm chí, cô còn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đón nhận cơn thịnh nộ từ anh, bởi vì cô biết một khi chuyện này bị bại lộ, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
Vậy mà ngày hôm nay, những lời của Tiêu Dực lại khiến cho Tần Lam sửng sốt vô cùng, thái độ của anh hoàn toàn khác so với những gì cô đã từng nghĩ. Cô có thể nhìn ra anh đang thực sự rất phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại để đuổi cô đi.
Nói là đuổi thôi, nhưng thật ra anh đang thành toàn cho cô, trả lại cuộc sống tự do vốn có của cô.
Đây là điều mà Tần Lam muốn từ lâu rồi, hôm nay Tiêu Dực lại dễ dàng đồng ý, khiến cho cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cô cũng không biết vì sao lúc này, bản thân lại sinh ra cảm giác không nỡ, là không nỡ rời khỏi. Trải qua những ngày tháng sống hạnh phúc bên anh, cô nói có chút rung động nào, chắc chắn là nói dối:
- Tiêu Dực, chuyện uống thuốc tránh thai đó, anh có muốn nghe em giải thích không?
Ban nãy vô duyên vô cớ bị anh trút giận, cho nên cô mới lỡ to tiếng với anh, còn hùng hồn nói là sẽ đi. Nhưng sau khi biết được lí do thật sự anh tức giận là vì đã phát hiện ra chuyện cô lén lút uống thuốc, cô lại cảm thấy rất có lỗi với anh. Dù cho thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn được giải thích rõ ràng, còn hơn là để bản thân phải chịu ấm ức. Mấy cái tình tiết mà lúc nào nhân vật cũng giấu giếm không chịu giải thích, cuối cùng gây ra những hiểu lầm đáng tiếc, cô cực kì ghét. Cho nên cô không thể để bản thân mình giống bọn họ được.
- Còn muốn giải thích thêm gì nữa, sự thật rành rành ra trước mắt thế kia. Xin lỗi, tôi mệt tai.
Thái độ của Tiêu Dực cực kỳ lạnh nhạt, cũng không còn kiên nhẫn với cô nữa, anh xoay người đi. Có vẻ như anh đã quyết tâm chấm dứt tất cả mọi thứ ở đây rồi, nhưng cô thì không muốn trở thành người phải chịu oan ức. Chuyện gì nên giải thích thì cứ nói rõ ràng ra, mập mờ không phải là tính cách của cô:
- Này Tiêu Dực, em đã nhượng bộ lắm rồi đó, anh đừng có mà làm giá!
Tần Lam chống nạnh, tức giận mắng. Cô trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi hay ấm ức gì cả, chỉ vì bị xuyên không vào cái thế giới chết tiệt này nên cô mới bất đắc dĩ phải hạ mình như vậy thôi. Nhưng có câu, tức nước vỡ bờ. Nhẫn nhịn được một hai lần thôi chứ ai nhịn được cả đời chứ?
Đối với một người con gái mà nói, chủ động nhượng bộ đã là chịu thiệt thòi lắm rồi, Tần Lam cũng không ngoại lệ. Cô đường đường là con gái cưng của Tần gia, đến cả giới hắc bạch đạo cũng phải kiêng dè cô, làm sao có chuyện cô cúi đầu trước người khác? Chỉ có Tiêu Dực mới được cái phúc lợi ấy thôi nha, anh đừng có mà không biết điều như vậy. Đáng ghét thật chứ!
Thấy Tần Lam đã làm sai rồi mà còn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, thậm chí còn dám mắng lại Tiêu Dực, nói anh làm giá, hàng loạt hành động và thái độ này của cô quả thực khiến cho anh tức chết. Anh bực mình xoay người lại, trừng mắt nhìn cô, đe doạ:
- Em nói thêm một câu nữa xem?
Bị doạ lại, Tần Lam mặc dù không phục nhưng hiện tại cô đang ở trong "hang ổ" của tên khốn Tiêu Dực, cô không thể không nhượng bộ được. Thế là, cô đã hạ mình nhất có thể, giải thích một cách cặn kẽ nhất:
- Em còn trẻ, em chưa sẵn sàng làm mẹ, cho nên mới giấu anh uống thuốc. Mỗi lần anh "để lại" đều khiến cho em rất hoảng, em chỉ có thể nhờ tới vú nuôi mà thôi. Anh nói em làm vậy là đang cố tình chống đối anh, nhưng sao anh không thử đặt vào hoàn cảnh của em mà suy nghĩ? Anh cũng chỉ biết tới anh thôi, anh có thực sự quan tâm em đâu mà anh nói những lời đó? Em cũng ấm ức lắm chứ bộ.
Không cần biết Tiêu Dực có nghe hay không, Tần Lam liều mạng nói một mạch, sau đó ấm ức lau nước mắt. Tuy rằng bao nhiêu ngày qua cô chỉ đang cố gắng sống sót và tìm đường trở về, nhưng cô cũng có những cảm xúc thật của mình, không phải lúc nào cũng là cô diễn. Bây giờ cũng vậy.
Tiêu Dực ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là Tần Lam, anh càng không chịu được. Thấy cô càng khóc to hơn, anh rõ ràng vô cùng bối rối, bao nhiêu sự tức giận ban nãy đều đã tan biến lúc nào không hay. Anh khẽ thở dài, giơ tay lên giúp cô lau nước mắt:
- Khóc gì mà khóc, nín ngay!
Thực sự không thừa nhận việc mình đang dần nguôi giận chỉ vì lời giải thích của Tần Lam, Tiêu Dực vẫn cố tình cao giọng lên, tỏ ra thái độ cục súc. Nhưng vừa dứt lời, hành động của anh lại vả lại mặt anh bôm bốp, anh dịu dàng là anh ôm cô vào lòng, an ủi.
Thật sự không còn cách nào khác với cô, anh bó tay.
Tần Lam khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm nhem dính lên bộ quân phục uy phong của Tiêu Dực, cô cũng mặc kệ:
- Anh mắng em, hu hu, anh là đồ tồi!
Thế mà, Tiêu Dực lại không hề chê cô bẩn, cứ để yên cho cô khóc như vậy. Cô mắng anh câu nào, anh đều gật đầu nhận về mình hết.
Cuối cùng, anh vẫn phải miễn cưỡng giữ lại cho bản thân mình một chút thể diện:
- Vân Tranh Lam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo em. Về sau, cái gì muốn cái gì không muốn, em cũng phải nói rõ ràng cho tôi nghe, rõ chưa?
Cô cứ khóc không ngừng như vậy, anh quả thật cũng không nỡ tức giận thêm nữa. Cô cũng đã hạ mình giải thích rồi, anh lại càng không phải dạng người nhỏ nhen.
Tiêu Dực ban nãy đã rất tức giận, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ bóp chết Tần Lam ngay lập tức. Nhưng mà cứ mỗi lần nhìn thấy cô ở trước mặt, anh lại bị mềm lòng mà không thể kiểm soát. Hơn nữa, cô khóc anh cũng rất đau lòng.
Chưa bao giờ Tiêu Dực khoan dung tới mức này, hết lần này tới lần khác dung túng cho Tần Lam. Chính anh cũng nhận ra sự thay đổi của mình, cảm thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, lại tình nguyện để cho một cô nhóc dắt mũi.