Tần Lam cũng không hiểu vì sao tự dưng Tiêu Dực lại không nói không rằng gì, kéo cô từ bữa tiệc về tới phủ. Cho tới khi lên tới phòng, anh đá cửa phòng lại, cổ tay của cô mới được buông ra, lưu lại dấu tay đỏ rực do bị anh nắm quá mạnh.
Tần Lam vừa xoa tay, vừa bất mãn nhìn Tiêu Dực. Nhưng cô cũng không có lá gan mắng anh trên miệng, chỉ có thể âm thầm chửi bới trong lòng.
Lần này là Tiêu Dực lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo:
- Vân Tranh Lam, tôi hỏi em một lần nữa, ngoài lén lút uống thuốc tránh thai ra thì em còn điều gì giấu giếm tôi không?
Lại nghe thấy Tiêu Dực nhắc tới vụ thuốc tránh thai, Tần Lam rén hẳn. Nhưng mà không phải chiều nay anh bảo xí xoá hết rồi sao, rõ là đã làm hoà rồi, tự nhiên còn nhắc lại làm gì? Hay là, anh đã hối hận rồi?
Nghĩ tới đây, dù Tần Lam liền lấy hết can đảm, nói:
- Tiêu Dực, chuyện đó chúng ta đã kết thúc rồi mà.
Câu trả lời của Tần Lam khiến cho Tiêu Dực càng tức giận hơn nữa, cô rõ ràng đang giấu anh rất nhiều chuyện, anh còn cố tình cho cô cơ hội để thành thật rồi nhưng cô vẫn cứng đầu. Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, không những thế, người biết chuyện đầu tiên lại là người nhà họ Lạc, chuyện này đối với anh hay cô thì đều là chuyện gây bất lợi.
Những lần trước Tiêu Dực đều có thể dung túng cho Tần Lam được, nhưng lần này, sự việc không còn đơn giản nữa rồi:
- Vân Tranh Lam, em giải thích sao về việc em chính là Công tử X? Thật nực cười khi chuyện này tôi lại nghe từ chính miệng của Lạc Hy chứ không phải em, nếu như ban đầu em thành thật thì mọi chuyện cũng không tới nông nỗi này rồi. Em có biết, tính chất nghiêm trọng của sự việc này không? Tội của em chính là phản quốc đó, thời kì nhạy cảm này mà em lại dám to gan như vậy?
Tiêu Dực quả thật đã cố gắng nén giận nhất có thể, nhưng sự việc này vô cùng nghiêm trọng, anh chỉ mong sao cô có thể hiểu mà thôi. Nghe một loạt những lời này từ anh, cô vô cùng sửng sốt, thậm chí là không dám tin vào tai mình.
Không thể nào, cô đã che giấu rất kĩ rồi, làm sao có thể bị phát hiện ra được?
Tần Lam cảm giác như mọi thứ trước mắt mình sụp đổ hoàn toàn, cô đương nhiên biết tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng là một trong những người trong bài báo phê phán của cô, có phải anh sẽ là người đầu tiên trừng phạt cô không? Nhưng mà, như vậy cũng tốt, còn hơn là cô bị rơi vào tay của những kẻ khác.
Tần Lam im lặng một hồi lâu, cô mới dám ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thẳng vào sự phẫn nộ trong ánh mắt anh. Hết thật rồi, không còn gì có thể giải thích hay biện hộ nữa:
- Phải, chính là em. Tiêu Dực, chuyện đã tới nước này rồi, anh muốn xử lí em thế nào thì tùy. Em biết rõ nếu rơi vào tay người khác thì kết cục của em sẽ càng thảm hơn nữa, cho nên nguyện vọng cuối cùng của em chính là muốn anh hành hình.
Những bài báo đều là chủ ý của cô, cô không muốn những người vô tội khác bị liên lụy theo, cho nên giải quyết sớm ngày nào thì hay ngày đó. Yên Hạ là một nhân vật trong truyện, đó là cả một mạng người. Còn Doãn Mạt, cô ấy nhất định phải sống sót tới cuối cùng để trở về nhà. Nếu có thể, cô muốn được chuyển những lời cuối cùng tới cô ấy, nhờ cô ấy nói với bố mẹ và anh trai. Như vậy thì cô cũng không còn gì luyến tiếc nữa.
Tiêu Dực thực sự không nghĩ Tần Lam lại nói ra được những lời này, cô thậm chí cũng không còn cố gắng cứng đầu phản kháng lại số phận, chỉ bình thản thừa nhận mọi thứ. Trái tim anh nhói lên, đau đớn vì cô. Tới cuối cùng anh mới nhận ra rằng, thì ra thứ tình cảm của mình đối với cô lại sâu đậm như vậy:
- Vân Tranh Lam, tôi hỏi em. Trong suốt thời gian qua, tôi có làm gì khiến cho em bất mãn hay không, có đối xử tệ bạc với em hay không? Em đã từng thật lòng yêu tôi hay chưa, hay tất cả cũng chỉ là giả dối?
Những câu hỏi dồn dập của Tiêu Dực khiến chi trái tim Tần Lam run lên, cô vội vã cúi đầu né tránh, không dám thẳng thắn đối mặt với sự thật.
Cô có yêu anh hay không? Chính cô cũng không biết nữa, thật sự không biết gì hết. Yêu là cảm giác thế nào?
Nhưng khi nhìn thấy sự phẫn nộ của anh dần chuyển sang bi thương, trái tim cô cũng như bị bóp nghẹn lại. Giây phút mọi bí mật bị vỡ lở, anh chất vấn cô, thật sự khiến cho cô vô cùng bức bối, đau lòng cùng với tuyệt vọng.
Nếu như mọi chuyện thực sự kết thúc ở đây, cô cũng muốn được nói những lời cuối cùng này với anh:
- Tiêu Dực, anh có muốn nghe những lời thật lòng và toàn bộ bí mật của em không?
Tần Lam cố gắng gượng cười, nhưng nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống. Nhìn cô như vậy, anh thực sự rất đau lòng, thậm chí là anh muốn bước tới ôm cô và nói với cô rằng "Mọi chuyện hãy cứ để cho anh gồng gánh". Nhưng thứ lỗi cho anh, anh không thể làm được, không thể bảo vệ được cô. Điều duy nhất bây giờ anh có thể làm chính là để cho cô cao chạy xa bay, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là thoát khỏi sự truy bắt của chính phủ. Lạc Hy nhất định sẽ không tha cho cô đâu, bây giờ chỉ còn đủ thời gian để cho cô chạy trốn mà thôi. Lạc La Bằng luôn muốn lật đổ anh như vậy cơ mà.
Thấy Tiêu Dực không đáp, Tần Lam coi như anh im lặng là đồng ý, cô khẽ mỉm cười và tiếp tục nói:
- Thật ra, em không phải người ở thế giới này. Tiêu Dực, em không phải Vân Tranh Lam, tên của em là Tần Lam. Em muốn anh nhớ kĩ tên của em, em là Tần Lam, là người đã lỡ yêu anh sâu đậm. Sau này em không còn nữa, anh cũng không được phép quên em đâu đấy.
Tần Lam biết nói ra những lời này sẽ khiến cho Tiêu Dực khó hiểu, thậm chí anh không còn tin những lời nói của cô nữa. Nhưng, cô vẫn phải nói ra sự thật, cô không muốn cho tới khi chết anh vẫn gọi cô bằng tên của người khác.
Cô yêu anh, chính là như vậy.
Cô đã bị sự dịu dàng và nuông chiều của anh từng bước chinh phục rồi. Mỗi lần cô làm sai, anh đều bao dung cho cô. Lúc cô gặp nguy hiểm, cũng là anh xuất hiện và bảo vệ cô. Bây giờ cô không muốn liên lụy tới ai cả, càng không thể liên lụy với anh. Cho nên, cô sẽ lựa chọn đầu thú tất cả. Sau đó, anh sẽ lấy danh nghĩa là bắt được Công tử X rồi, và anh sẽ là người quyết định trừng phạt cô thế nào.
Như vậy thì anh sẽ không bị liên lụy nữa, thậm chí anh còn được lập công lớn, tránh khỏi sự uy hiếp của hai cha con Lạc La Bằng.
Tiêu Dực còn chưa kịp hiểu hết những lời của Tần Lam có ý gì thì Tần Lam đã bước tới trước mặt anh, kiễng chân lên chạm môi mình lên môi anh. Một nụ hôn nhẹ nhàng như cơn gió xuân thoảng qua, nhưng nó mang theo những kỉ niệm, lưu luyến và đau khổ:
- Anh yên tâm, anh sẽ tuyệt đối không để liên lụy tới anh, càng không để cho Lạc La Bằng nắm được thóp của anh. Chuyện em làm thì em tự chịu... ưm...
Lời nói còn chưa kịp thoát hết ra thì Tiêu Dực đã siết chặt lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu xuống chặn lấy chiếc miệng nhỏ đang nói ra những lời khiến cho người khác đau lòng kia. Nụ hôn của anh mạnh mẽ, bá đạo, lại có chút ngông cuồng của sự chiếm hữu. Cô bị anh hôn tới mức đầu óc điên cuồng, chân tay mềm nhũn, không tài nào đẩy anh ra được.
Vẫn là anh giữ chặt lấy cô, cô mới tránh được việc ngã xuống do mất hết sức lực. Rời khỏi môi cô, anh xót xa khẽ xoa xoa đôi môi sưng ấy, trầm giọng nói:
- Lạc Hy bây giờ vẫn chưa dám công bố chuyện này đâu, vì vậy nên em vẫn còn kịp thời gian để rời khỏi đây. Lát nữa, tôi sẽ cho người chuẩn bị và bí mật hộ tống em rời khỏi trong đêm nay, còn lúc này em đừng nói gì nữa.
Biết được những sắp xếp này của Tiêu Dực, Tần Lam thực sự rất bất ngờ. Cô vốn nghĩ rằng anh phải phẫn nộ lên và trừng phạt cô ngay lập tức mới đúng, nói một cách chính xác thì cô bây giờ đang là thành phần phản động rồi, chính là kẻ thù của một vị thống soái như anh.
Với lại, nếu cô rời đi rồi thì người ở lại phải chịu trách nhiệm chính là anh. Không được, cô không thể để chuyện này liên lụy tới anh, liên lụy tới quyền lực và chiếc ghế thống soái của anh được:
- Không, em không đi. Tiêu Dực, em nói cho anh biết, anh không được phép vì em mà mạo hiểm. Có thể cái chết đối với em chính là sự giải thoát, nhưng anh và mọi người ở đây đều là mạng người, nếu xảy ra bất trắc gì thì không ai cứu được đâu. Nghe lời em đi, đừng khiến chuyện này thêm rối tung nữa.
Tiêu Dực đương nhiên không đồng ý để cho Tần Lam tự mình gánh chịu hết tất cả. Anh tạm thời thì không sao, bởi vì điều kiện của Lạc Hy chính là muốn anh chính thức cưới cô ta về, để cô ta trở thành thống soái phu nhân. Trong thời gian đó, anh sẽ sắp xếp cho cô rời đi một cách hoàn mỹ nhất, đề phòng Lạc gia sau khi đạt được mục đích sẽ trở mặt. Lạc La Bằng là con cáo già, anh luôn phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Anh lúc này gằn giọng nói:
- Vân Tranh Lam, có cái con khỉ, em con mẹ nó nghe lời tôi một chút. Tôi tạm thời sẽ không sao, cho nên người phải an toàn chính là em...
- Tiêu Dực, em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu đây? Anh cũng biết Lạc La Bằng là con cáo già mà, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, ông ta sẽ lật đổ anh thôi. Dù anh có thoả hiệp với Lạc Hy thì chưa chắc đã thoả hiệp được với ông ta. Cho nên anh không được phép mạo hiểm, anh phải sống thật tốt. Với em, cái chết chưa chắc đã là con đường sống duy nhất, bởi vì em đã nói em không phải người ở thế giới này rồi mà.
Cô và anh, thế mà lại vì vấn đề này mà cãi nhau to.
Đáng lẽ ra nhân vật Vân Tranh Lam đã chết từ lâu rồi, người sống được cho tới giờ chính là Tần Lam. Cũng có thể, con đường để cô quay về là con đường chết chẳng hạn. Nếu như không phải thì cũng là do cô tự nguyện, cô tuyệt đối sẽ không để liên lụy tới ai.
Càng nói càng thấy Tần Lam cứng đầu, Tiêu Dực bắt đầu cáu lên, chửi thề:
- Em đang nói cái khỉ vì vậy, mẹ kiếp, gì mà không phải người của thế giới này? Xin em, hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, được không?
Trước giờ Tiêu Dực chưa bao giờ phải hạ mình cầu xin ai, Tần Lam là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất. Chỉ cần cô có thể sống sót qua biến cô này, anh cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng Tần Lam cũng không chịu thua, cô lập tức nói ra sự thật động trời này:
- Đây là thế giới tiểu thuyết, anh và Lạc Hy chính là nhân vật chính. Tiêu Dực, nhân vật chính không thể vì một người như em mà mất hết tất cả được, anh hiểu không? Vốn dĩ em không thể tồn tại được cho tới lúc này, em thực sự rất trân trọng những khoảnh khắc ở bên anh. Tới lúc em trả lại tất cả mọi thứ quay trở về với quỹ đạo ban đầu của nó rồi, chỉ vì em mà mọi chuyện mới rối rắm lên như vậy, thực sự không đáng.
Tần Lam nói câu này xong, bầu không khí lập tức trở nên im ắng lại. Tiêu Dực nhíu mày nhìn Tần Lam chằm chằm như một sinh vật lạ, hiển nhiên là anh không tin vào sự thật này.
Tần Lam biết ngay là anh sẽ có phản ứng như vậy, cô tới lúc này cũng không còn gì để giấu giếm nữa, thành thật nói tiếp, chỉ mong sao có thể giải thích một cách dễ hiểu nhất cho anh nghe:
- Em là Tần Lam, là người bị xuyên không vào nhân vật Vân Tranh Lam. Anh với Lạc Hy mới là nhân vật chính, bởi đây là thế giới tiểu thuyết. Cho nên, anh phải sống sót và ngồi ở vị trí thống soái này cho tới cùng.