Cô Vợ Nhỏ Đáng Thương Của Lăng Tổng Băng Lãnh

Chương 17



Nhưng sau câu nói đó của Lăng Bạch Ngôn, bé Shin ngay lập tức nín khóc hẳn chỉ trưng ra bộ mặt mếu máo nhìn Tiêu Lạc.

Có điều cô bé đâu biết rằng Tiêu Lạc vì câu nói tuyệt tình của Lăng Bạch Ngôn mà cõi lòng muốn vụn vỡ, cô vẫn đứng ngây người nhìn Lăng Bạch Ngôn lặng lẽ rời đi.

Ánh mắt ngân ngấn của Tiêu Lạc khẽ cúi xuống nhìn bé Shin mà cười nhạt, dường như bé Shin cảm nhận được cô không vui liền đưa bàn tay ngắn ngủn vơ lung tung, Tiêu Lạc nhìn mà muốn buồn cười.

_ Bé Shin của mẹ là đang an ủi mẹ đó sao ?

Có lẽ bé Shin hiểu lời nói của Tiêu Lạc nên mới vu vơ cười cười. Nhìn nụ cười của con gái, mà lòng Tiêu Lạc bớt nhẹ nhõm hơn nhiều.

Một lúc sau thấy bé Shin cứ chép chép miệng Tiêu Lạc liền hiểu ngay nhưng sau đó khẽ cười lấy một tiếng rồi kéo vạch áo ra đưa ti sữa trước mặt bé Shin để cô bé bú sữa.

Bé Shin bất ngờ rời khỏi ngực mẹ, bắt đầu tinh nghịch vùi mặt vào ngực Tiêu Lạc khiến cô không khỏi nhột nhột mà bật cười khanh khách.

Nhìn khuôn mặt phúng phính vừa mềm mại quá chừng của bé Shin, Tiêu Lạc muốn bẹo má thử nhưng...

" Nhưng chắc là không nên nựng con bé"

Nhưng dường như hành động của Tiêu Lạc luôn trái ngược với suy nghĩ, cô không thể kiềm được mà đưa tay chọt chọt vào má bé Shin.

_ Thôi vậy ! mẹ lúc nào cũng muốn chạm vào con một cách vô thức, ráng chịu một chút nha con

...

Mới đó mà thời gian trôi nhanh như con chó chạy ngoài đồng vậy. Cô bé Shin ngày nào còn xíu xiu nay đã được chín tháng tuổi nhưng khóc toang là không hề thay đổi.

Mặc dù bé Shin đã chín tháng tuổi chưa biết ngồi nhưng cô bé đã biết bò để di chuyển khắp nơi và lấy những đồ vật mà bản thân yêu thích. Cũng như lúc này bé Shin được Tiêu Lạc thả rông xuống sàn phòng khách để cô bé bò để lấy đồ chơi.

Nhưng cô bé bò làm sao mà để cả người vấp ngã xuống nên có lẽ vì đau nên cô bé đã bật khóc nức nở.

_ Oa..Oa..huhu

Tiêu Lạc và Vương Tư Truy, quản gia Ân và cả Lý Tiểu Phu đang miên man nói chuyện nhưng khi nghe tiếng khóc nức nở của bé Shin nên mới tá hỏa vừa luống cuống chạy nhanh đến chỗ cô bé.



_ Bé Shin của mẹ, ngoan ! để mẹ xoa cho con nhé

Dứt lời, Tiêu Lạc đã bế bổng con gái lên rồi ngồi vào ghế bắt đầu sốt ruột mà sờ soạng khắp người cô bé. Nhưng mãi lúc sau bé Shin vẫn không có dấu hiệu ngừng khóc, điều này càng khiến Tiêu Lạc không thôi lo lắng sốt ruột.

_ Con làm sao vậy bé Shin, còn đau chỗ nữa sao con

Tiêu Lạc vừa đau lòng lên tiếng vừa vỗ về con gái, cả Vương Tư Truy và cả quản gia Ân, Lý Tiểu Phu đều lo lắng không khác gì cô.

_ Tiêu Lạc, hay để tôi bế bé Shin thử xem

_ À được

Nghe lời đề nghị của Vương Tư Truy, cô nhanh chóng đưa bé Shin cho Shin cho anh ta nhưng vẫn vô vọng vì bé Shin càng khóc rống hơn.

Không những thế cô bé còn vùng vẫy trong lòng Vương Tư Truy, anh ta khẽ lắc đầu bất lực đưa lại con bé cho Tiêu Lạc.

Quản gia Ân không ngừng lo lắng nên mới lên tiếng :

_ Tiểu Lạc, nhìn lại xem bé Shin có dấu hiệu sốt gì không ?

_ Không đâu ạ, người con bé không có nóng

Nghe đến đây ai cũng bất lực không thôi.

Cạch.

Lăng Bạch Ngôn bất về với trạng thái đầy mệt mỏi. Nhưng bé Shin khi mắt vừa thấy anh, ngay cả việc đang khóc nức vậy mà bất ngờ nín khóc hẳn.

Cả Tiêu Lạc và ba con người còn lại đều mở toang mắt như không thể tin được chính vào mắt mình, không ngờ vừa nhìn thấy Lăng Bạch Ngôn là bé Shin lại ngừng khóc một cách nhanh chóng mà không chớp mắt.

Bé Shin bất ngờ chớp chớp mắt liên hồi nhìn Lăng Bạch Ngôn đã thế còn nhoẻn miệng cười cười với anh, bước chân của Lăng Bạch Ngôn nhất thời khựng lại.

_ Ê...a..

Không ngờ bé Shin lại bi bô, còn dang hai tay mũm mĩm vừa ngắn ngủn như muốn Lăng Bạch Ngôn bế bổng mình, Tiêu Lạc lo sợ vội ôm chặt con gái định rời đi thì cô bé lại bắt đầu thúc thít.



Trái tim Lăng Bạch Ngôn trở nên kích động khi thấy bé Shin khóc, càng không nỡ khi hai tay cô bé vẫn giữ nguyên tư thế dang hai tay để chờ đợi anh bế.

_ Để tôi

Lăng Bạch Ngôn bất thình lình lên tiếng sau đó bước nhanh đoạt bé Shin từ trong tay Tiêu Lạc, tuy có chút căng thẳng khi bế bé Shin nhưng anh vẫn luôn vững chắc ôm cô bé.

Tiêu Lạc, Vương Tư Truy và cả quản gia Ân và Lý Tiểu Phu đều há hốc mồm lần nữa không tin vào mắt mình, Lăng Bạch Ngôn vậy mà chịu bế bé Shin.

Nhưng điều không ngờ nhất vẫn ở bé Shin, cô bé vậy mà bật cười khanh khách lâu lâu dụi khuôn mặt bầu bĩnh của mình vào ngực Lăng Bạch Ngôn. Không lâu sau bé Shin ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Lăng Bạch Ngôn đưa bé Shin giao lại vào tay Tiêu Lạc, sau đó lạnh lùng bước lên lầu.

Vương Tư Truy thấy thế đành cười nhạt rồi khẽ lên tiếng :

_ Bé Shin có vẻ rất thích Lăng Bạch Ngôn bế bổng nhỉ ?

Lý Tiểu Phu gật gù cũng nhanh chóng nói :

_ Ừ ! tôi cũng thấy vậy đó, không ngờ bé Shin không sợ Thiếu gia mà ngược lại cực kỳ thích thú với ngài ấy

Tiêu Lạc im lặng vỗ lưng con gái nhưng trong lòng đang rơi vào trầm ngâm. Một lúc sau Vương Tư Truy ra về và cả quản gia Ân và Lý Tiểu Phu cũng tản ra để về nghỉ ngơi.

Khẽ đặt bé Shin xuống giường, Tiêu Lạc nhẹ nhàng đưa tay lau đi khoé mắt vẫn còn rơm rớm, cô bất ngờ thở dài ngao ngán.

Cạch.

Tiêu Lạc khẽ đưa mắt nhìn con người đang mở cửa, mắt thấy Lăng Bạch Ngôn đi vào khiến cô nhất thời hoảng hốt.

Không nói không rằng Lăng Bạch Ngôn đi đến nhấc bổng cả người Tiêu Lạc lên, vì sợ đánh thức bé Shin nên cô khẽ cắn chặt môi để không phát ra tiếng.

Lăng Bạch Ngôn đặt cô xuống ghế sofa khẽ cúi xuống ngậm mút lấy cái cổ trắng nõn của Tiêu Lạc, hai mắt cô bất chợt trợn tròn muốn đẩy Lăng Bạch Ngôn ra.

_ Umm...không được..bé Shin vẫn đang còn ngủ, làm ơn