Tiêu Lạc ngồi xuống mép giường, chậm rãi đưa tay cởi từng nút áo Lăng Bạch Ngôn ra, khi đã thành công phần trên nhưng Tiêu Lạc có chút dè chừng khi phải cởi quần của anh.
_ Miễn cưỡng vậy
Hít hơi thở thật sâu, Tiêu Lạc lấy hết can đảm khẽ tháo thắt lưng anh ra tiếp theo đến sẽ cởi quần chỉ để lại quần lót, mặt cô thoáng chốc ửng hồng vì ngượng ngùng.
Nhưng vì sợ Lăng Bạch Ngôn sẽ cảm lạnh nên nhanh chóng gạt phăng sự ngại ngùng ra sau đó cởi luôn cái quần lót đó.
_ Chậc !
Tiêu Lạc khẽ tặc lưỡi lên một tiếng khi nhìn thấy thằng nhỏ của Lăng Bạch Ngôn, chính là thứ to lớn vừa thô cứng kia đã từng khiến cô đau đớn. Càng nghĩ lại thì tâm tình Tiêu Lạc trở nên u ám, cô vừa nghiến răng nghiến lợi vừa đưa tay nắm thóp thằng nhỏ của anh một cách mạnh bạo lại vừa siết chặt.
Ưm !
Tuy đã bất tỉnh nhưng Lăng Bạch Ngôn vẫn cảm giác được phần vùng dưới đang co thắt vì đau, anh nhất thời khẽ ưm một tiếng trong cổ họng.
Khi đã chán chường, Tiêu Lạc mới ngừng tay và mặc quần áo lại cho Lăng Bạch Ngôn. Đúng lúc Vương Tư Truy đẩy cửa bước vào, anh ta nhìn thấy cảnh tượng này thoáng chốc khó chịu có một chút tuyệt vọng trong lòng.
Anh ta trầm giọng lên tiếng :
_ Tiêu Lạc !
_ Hử ?
Tiêu Lạc tức thời giật thót người vội vàng đứng dậy xoay người đối diện với Vương Tư Truy, khẽ gãi đầu dè chừng nói.
_ Anh đến khám cho Lăng Bạch Ngôn sao ?
_ Ừ
_ Vậy thì anh khám đi nhé tôi ra ngoài trước đây
Dứt lời, cô nhanh chóng rời đi Vương Tư Truy khẽ định túm tay cô lại nhưng khựng lại trong không trung, anh ta bất chợt nở nụ cười chế nhạo bản thân.
Khoảng ba mươi phút sau Vương Tư Truy đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới phòng khách để báo cáo tình hình của Lăng Bạch Ngôn cho Lăng phu nhân.
Thấy anh ta đi xuống, Lăng phu nhân sốt ruột hỏi anh ta :
_ Tư Truy, thằng Bạch Ngôn sao rồi ?
_ Bạch Ngôn vì cơ thể đang còn yếu cộng thêm dầm mưa lâu nên dẫn đến sốt cao, hãy cẩn thận trông chừng cậu ấy vì bất cứ lúc nào cậu ấy sẽ lên cơn co giật
Nghe Vương Tư Truy nói xong, cả Tiêu Lạc và Lăng phu nhân thật sự rất sốc vừa đau xót. Lăng phu nhân cũng khá bất ngờ khi nghe đến cơ thể Lăng Bạch Ngôn yếu, vậy rốt cuộc anh đã làm gì đến nỗi phải để bản thân đến nông nổi này ? còn Tiêu Lạc dường như hiểu ra tại sao.
Lăng phu nhân khẽ lấy lại bình tĩnh vội quay ngoắt nhìn Vương Tư Truy khẽ cảm ơn anh ta.
_ Thật sự rất cảm ơn con, Tư Truy
_ Không có gì đâu bác
Ngồi chơi một lúc thì Vương Tư Truy ra về, Tiêu Lạc không hiểu sao lại cảm thấy áy náy với Lăng Bạch Ngôn nên nhất thời muốn chăm sóc cho anh.
Khẽ kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt không một tia gợn sóng nhìn Lăng Bạch Ngôn đang ngủ ngon lành.
Tiêu Lạc toan định đưa tay muốn chạm vào gương mặt tiều tụy của anh thì bất chợt dừng lại ở không trung sau đó rút về.
Âm thầm cười khổ, lẩm bẩm trong miệng khẽ chất vấn Lăng Bạch Ngôn :
_ Rốt cuộc anh đã làm gì mà phải để bản thân đến nông nỗi này ?
Tách !
Một giọt nước mắt mặn chát giọt xuống đến mu bàn tay của Tiêu Lạc. Ha, cô không hiểu nổi bản thân mình rằng mặc dù đã thoát hay không thoát khỏi Lăng Bạch Ngôn nhưng ngày nào nước mắt vẫn đều đặn rơi cả.
_ Lăng Bạch Ngôn, có phải là lúc trước tôi quá ngốc ? vì tôi mà anh chẳng thèm đoái hoài tới tình cảm của tôi chăng ?
Ba năm trôi qua đằng đẵng, trong khoảng thời gian đó lý trí của cô đã nói rằng phải quên đi Lăng Bạch Ngôn nhưng trái tim chẳng nghe lời, vẫn cứ đập liên hồi khi gặp lại anh.
Ngồi ngẫm nghĩ đến nửa tiếng và không thấy Lăng Bạch Ngôn không có dấu hiệu gì thì Tiêu Lạc mới bớt lo lắng hơn.
Cạch.
_ Mami !
_ Mami !
Lăng Bạch Quân và Lăng Bạch Sâm khe khẽ đẩy cửa bước vào và còn không quên nhẹ giọng gọi mẹ, Tiêu Lạc nhướng mày nhìn hai thằng nhóc nghịch ngợm, đanh giọng lại.
_ Sao hai đứa vẫn còn chưa đi ngủ mà chạy đến đây làm gì ?
Hai thằng nhóc vờ ngây ngô gãi đầu cười hêhê, Lăng Bạch Sâm lanh lảnh lên tiếng.
_ Mẹ ơi, người hãy mau qua phòng của chị Tâm Tâm ngủ đi ạ, việc chăm sóc ông chú này cứ giao cho con và Tiểu Quân
Tiêu Lạc bán tín bán nghi đưa ánh mắt thăm dò nhìn hai cậu con trai, sau đó ngờ vực nói :
_ Được không đó ?
_ Mẹ đừng có mà dùng ánh mắt hằm hè đó nhìn chúng con, và cũng đừng nghi ngờ năng lực của bọn con, Hừ !
Lăng Bạch Sâm khoanh tay trước ngực vờ ghét bỏ lên tiếng, khoé môi Tiêu Lạc chợt co giật dữ dội sau đó nhún vai nhởn nhơ.
_ Thôi được, đành trông chờ vào tụi con vậy
Đợi Tiêu Lạc đã rời đi, hai thằng nhóc bắt đầu đưa đôi chân ngắn ngủn mà leo lên giường, Lăng Bạch Sâm tinh nghịch leo lên người Lăng Bạch Ngôn khẽ cựa quậy.
_ Chậc, ông chú già này nhìn cũng đẹp trai phết nhỉ ? hèn chi chúng ta lại được hưởng gen của ông ta
_ Hửm ? hưởng gen ? Tiểu Sâm, ý sao của em là sao
Bụp.
_ Ngốc nghếch quá, ông ta chính là ba ruột của chúng ta đấy
Bị em trai cốc vào đầu Lăng Bạch Quân nhất thời tức giận nhưng khi nghe đến từ 'ba ruột', cậu hơi chừng chừ sau đó ánh mắt cậu sáng rực lên.
..
Lăng Nhật Tâm ngồi bần thần trên giường, trên tay đang cầm một chiếc vòng tay mà Lăng Bạch Ngôn tặng cho cô bé
Bất chợt cánh cửa phòng được mở ra, cô bé nhanh chóng cất vòng tay vào dưới gối. Trông thấy con gái đã tỉnh lại Tiêu Lạc vui mừng không thôi vội vàng leo lên giường ôm lấy con gái.
_ Tiểu Tâm của mẹ, cuối cùng thì đã không sao nữa rồi
Nằm trong lòng của mẹ, Lăng Nhật Tâm thích thú dụi dụi mặt vào ngực mẹ.
_ Mẹ ơi, chú ấy không sao chứ ?
Tiêu Lạc thoáng chốc sững sờ, thì ra con bé đã tỉnh sau khi đưa Lăng Bạch Ngôn lên, nhưng nhanh chóng cô bần thần lại.
_ Đã không sao rồi, Tiểu Tâm không cần phải lo
_ Dạ
Hai mẹ con tâm sự một lúc thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Bạch Ngôn khẽ cựa người đầu bất giác có chút choáng váng, ánh mắt hổ phách khẽ nhìn lên trần nhà quen thuộc.
Lạ thay, đây không phải là trần nhà ở dinh thự Thống Châu mà là ở Lăng Gia, nhưng anh lại bất giác được mùi hương thơm tự nhiên thoang thoảng đâu đây đúng hơn là mùi hương của Tiêu Lạc.
Bất chợt phần bụng của anh truyền đến cảm giác nằng nặng, Lăng Bạch Ngôn gỡ toang cái chăn ra trước mặt anh là một thằng nhóc đang ngủ sấp trên người anh đã thế còn ngái o o..
Một lần nữa trên cánh tay phải của anh cũng truyền đến cảm giác nặng trĩu, anh bất giác quay qua thì lại thấy thêm một cậu nhóc nữa.
Lăng Bạch Ngôn bắt đầu hoang mang tột độ, đến mức toàn thân không muốn nhúc nhích.