Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 20



Chết tiệt. Đưa cô đi mua quần áo rõ ràng là một quyết định sai lầm mà. Mạnh Khang liếc nhìn quản lí bảo ông ta gói tất cả những thứ này mang đến biệt thự của anh. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người, anh nhanh chóng bế ngang cô rời đi.

"Anh này, mau bỏ em xuống~" - Khả Ngân xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu lên, vùi khuôn mặt khả ái vào sâu lồng ngực của anh, khẽ kháng nghị.

"Nếu em không ngại ở đây, anh sẽ bỏ em xuống." - Mạnh Khang cười tà cong khóe miệng.

"Ở... ở đây là sao chứ?" - Mặt cô đỏ bừng, không dám nhúc nhích.

"Ngoan, chúng ta về nhà."

Đoạn đường về nhà rõ ràng mất khoảng 50 phút nhưng với tốc độ đáng sợ của người đàn ông nào đó, chiếc xe thể thao lao vút trên đường, về đến nhà vỏn vẹn có 10 phút. Khả Ngân ngồi bên cạnh sợ xanh cả mặt, không dám mở miệng.

Vừa bước úuống xe, cô nhanh chóng kéo ỏổ áo của tên nào đó, trừng mắt tức giận.

"Sao lại đi nhanh thế hử? Em chưa muốn chết a~"

"Có vẻ như em vẫn muốn nói nữa thì phải." - Mạnh Khang cuối người bế cô lên thẳng phòng ngủ, tung cước đá bật cánh cửa gỗ rồi nhanh tay đóng chặt lại.

Đôi môi nóng bỏng vội vàng tìm đến cánh môi cô, hôn cô cuồng nhiệt. Bàn tay cũng chẳng rảnh rỗi, men theo tà váy luồn vào trong cơ thể cô, vuốt ve lấy da thịt mịn màng. Khả Ngân thở dốc đứng dựa vào cánh cửa, mặc anh định đoạt.

Đôi môi hôn nhẹ qua thùy tai, khẽ cắn mút rồi trượt dài xuống chiếc cổ thanh mảnh với xương quai xanh quyến rũ hiện lên rõ ràng. Cách lớp áo mỏng manh, anh đưa miệng cắn lấy nụ hoa đang cương cứng trên bờ ngực cô, thấm ướt lớp vải mỏng, làm nụ hoa đỏ hồng hiện lên rõ ràng.

"Khang a~ "

"Ngoan nào, bảo bối".

Anh nhanh chóng rút sạch quần áo trên người của cả hai, nhìn thân thể quyến rũ của cô gái nhỏ không mảnh vải che thân, đôi mắt màu hổ phách nóng rực lóe lên, nhanh chóng đẩy ngã cô xuống chiếc giường mềm mại, nằm đè lên người cô, tham lam cướp đoạt thân thể hấp dẫn này.

Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, trong căn phòng lớn chỉ còn lại tiếng rên rỉ nam nữ thở dốc, khoái cảm đạt tới cao trào của cả hai. Hai thân thể cứ thế quấn quít, hòa quyện vào nhau.

~

Kích tình qua đi, nhìn ôn hương ngủ say trong lòng, Mạnh Khang thỏa mãn vui vẻ. Khẽ đưa tay ôm cô chặt thêm chút nữa, bằng mọi giá, anh phải bảo vệ cô gái này thật tốt.

Kéo chăn che lại thân thể lõa lồ của cô thật cẩn thận, anh bước nhẹ xuống giường, đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa thoải mái, anh đi tới thư phòng, vừa mở cửa ra, bốn thuộc hạ thân tín đang cung kính đứng chờ ở đó.

"Môn chủ"

"Nói, bên kia thế nào?" - Giọng nói lạnh lẽo, không còn ôn hòa như lúc bên cạnh Khả Ngân. Đã rất lâu rồi, lớp băng trên mặt anh kết thành từ rất lâu, chỉ chờ cô ấy bước vào cuộc đời anh, hòa tan sự giá lạnh đó. Còn đối với người ngoài, anh vẫn không hề thay đổi. Tàn độc - lãnh khốc mới là bản chất của anh.

"Chúng tôi đã điều tra, thật sự Từ Mục đã buôn bán trái phép, việc này diễn ra liên tiếp trong 2 năm. Thuộc hạ đã tìm ra chứng cứ có thể tố cáo hắn ta."

"Tốt lắm." - Mạnh Khang nhếch môi cười lạnh, suy nghĩ tới Khả Ngân, cô gái đó anh biết rõ không phải mỏng manh như bề ngoài, có lẽ chuyện này, nên cho cô ấy biết.

"Tiếp tục để mắt tới nhà họ Từ, trở về đợi lệnh của tôi".

"Vâng thưa Môn chủ." - Bốn ám dạ nhanh chóng biến mất trong màn đêm tối mịt.

Từ Mục - ông và cả nhà họ Từ ấy, từng người từng người sẽ phải nếm trải qua đau khổ đến tận xương tủy vì ngu ngốc làm tổn thương bảo bối của Mạnh Khang tôi.

~

Hôm sau Khả Ngân như thường lệ đến văn phòng Luật. Cô gọi trợ lí thân tín của mình vào. Nhạc Nhiên cẩn thận đẩy cửa bước vào, báo cáo tình hình các vụ án gần đây cho Khả Ngân.

"Nhiên Nhiên này." - Khả Ngân như có suy nghĩ nhìn xa xăm.

"Vâng ạ. Có chuyện gì sao chị?"

"Em gúp chị điều tra tất cả công việc làm ăn của Từ thị. Trong thời gian sớm nhất đem tài liệu đến cho chị."

"Từ thị? Đó chẳng phải là công ti nhà chị sao?" - Cô gái như có điều khó lí giải nhìn cô. Khả Ngân chỉ mỉm cười giễu cợt. "Nhà cô" - hai từ nay cũng thật nực cười quá đi a~

"Em cứ làm như chị phân phó."

"Vâng ạ!"

Nhạc Nhiên ra ngoài đóng chặt cửa lại. Một mình Khả Ngân ngồi trong phòng, cô nghĩ đến những con người kia. Có lẽ trước đây thì cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho họ. Nhưng dường như cô càng nhân nhượng họ lại càng không xem ai ra gì.

Những kẻ đó tưởng rằng cô yếu đuối, nhu nhược mặc xác họ định đoạt sao? Đùa! Đừng xem thường bản lĩnh của cô. Tất cả nhất định phải hối hận.

Bỗng điện thoại rung lên. Khả Ngân nhìn màn hình, khóe môi khẽ mỉm cười, vui vẻ bắt máy.

"A lô, Khả Ngân xin nghe ạ!"

"Tiểu nha đầu, không biết ta là ai sao?" - Đầu dây bên kia là giọng nói ồm ồm của một người đàn ông lớn tuổi.

"Không biết ạ~ Cho tôi hỏi là ai đang giữ máy thế?" - Khả Ngân giả vờ ngạc nhiên nhưng toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên ý cười. Cô tất nhiên biết người kia là ai a~

"Thật tức chết ta mà." - Ông tức giận gầm gừ.

"Hihi... Cha nuôi, con biết là người mà, Đừng tức giận a~" - Khả Ngân nhanh chóng lấy lòng, nịnh nọt.

"Tiểu nha đầu nhà ngươi lúc nào cũng khiến ta tức chết mà." - Khắc Nhĩ Tân yêu thương than thở.

"Cha nuôi, con thương người nhất a~ rất nhớ rất nhớ người~ "

"Chỉ giỏi nịnh nọt. Con sống ở Trung Quốc tốt chứ?"

"Vâng ạ! Người khỏe không ạ?"

"Ta thì làm sao mà không khỏe được, chỉ có con là làm ta phát bệnh thôi."

"Hic... cha thật là~"

"Sắp một năm rồi, không định đến thăm ta à?" - Nói thật ra cũng vì Khắc Nhĩ Tân ông rất nhớ đứa con gái bé bỏng này.

"Nhưng... công việc bên này còn rất nhiều ạ... con cũng muốn đi Italia thăm người lắm..."

"Ta cho người sang bắt con về. Hừ."

"Cha đừng có dọa con như vậy chứ? Con sẽ cố gắng đến thăm cha sớm nhất, được không, được không cha nuôi?" - Khả Ngân nũng nịu như vậy mấy ai có thể kháng cự cơ chứ. Đến trùm mafia như ông cũng đưa tay đầu hàng trước sự đáng yêu của cô.

"Được rồi. Con mà không giữ lời ta sẽ bắt con về bên này đó".

Hai người cứ thế chuyện trò một lát rồi Khả Ngân có vụ án cần xử lí nên đành gác máy tạm biệt.