Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 19: Người đàn ông kỳ quái xuất hiện



Editor: Hoathuytienisme

Lại thấy Erica phất phất tay không sao cả, hào phóng hai chân khép lại ngồi ở chỗ bên cạnh, mặt mày khẽ cong lên hướng về phía Lâm Nhược khẽ mỉm cười, “Đừng nóng nảy, mẹ là có chuyện. Từng món một đều thử đi, mẹ ở bên ngoài chờ”. Chuyện của mình, trước mắt phải xếp lại lịch trình.

Mặt trời đã lộ ra một tia mệt mỏi, ánh mắt trời chiếu trên làn da đã sắp nóng bỏng. Cuối cùng Lâm Nhược cũng đẩy cửa sơn thử xong quần áo đứng ở trước mặt Erica, cả người đều mệt lả đến vô lực. Khóe miệng mệt mỏi giật nhẹ. “Mẹ..”

Lâm Nhược cho rằng Erica muốn từ gian hàng chọn một món đồ đẹp mắt nhất mua cho cô, không ngờ chính là.

“Đem đồ mới vừa thử qua toàn bộ gói lại” Erica mắt không chớp một cái đem một đống hàng hiệu thiết kế trong cửa hàng mua hết, trong đó còn có một ít là thiết cô của Lâm Nhược.

Đáng chết, là ai tăng giá tiền cao như vậy, cho quốc gia kiếm tiền sao?

Như đã nói qua, nếu bắt đầu đã định mua toàn bộ quần áo này, vậy còn muốn Lâm Nhược thử cái gì? Lâm Nhược không nhịn được mặt đen lại.

Isa bĩu môi, trên khuôn mặt nét mặt có chút cứng nhắc, tròng mắt ghen tị, thời điểm Ecria xoay người cà thẻ trả tiền, hai mắt bình thường giống như tia laser bắn về hướng Lâm Nhược.

Lâm Nhược không chút để ý giương mắt liếc nhìn ánh mắt ghen tị trong cô gái nhỏ, cẩu thả buông buông tay, bày ra vẻ vô tội khiến Isa phát điên. Một giây kế tiếp Erica xoay người lại, nét mặt Isa khôi phục thái độ bình thường. Khuôn mặt xinh đẹp tươi mát quyện với nét đẹp của xử nữ, hòa vào nhau đặc biệt xinh đẹp.

“Isa, không phải con cũng cần chọn vài món?” Erica nhìn nét mặt Isa, giọng nói nhỉ nhẹ ôn hòa khiến Lâm Nhược có chút hoảng hốt, vốn là thuộc về của cô.

Isa thấy mẹ hỏi thăm ý kiến của mình, cằm nâng cao, ngạo nghễ liếc mắt Lâm Nhược một cái, giống như tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của mình, chu môi, tròng mắt trừng lớn, tròng mắt trong trẻo làm người ta trầm luân, “Mẹ, quần áo bên này rất khó coi, con muốn đi cửa hàng sát vách bán chiffon xem”.

Tròng mắt trong suốt giống như một vùng biển rộng, hấp dẫn người khác nhìn vào, sự hồn nhiên và trẻ con vòng quanh bên cạnh Isa. Thừa dịp Erica triển khai tầm mắt, ánh mắt Isa khinh thường làm như vô tình quay qua Lâm Nhược, căm thù mạnh mẽ không khỏi làm Lâm Nhược nheo lại mắt.

Mặc dù cô căn bản cũng không thèm cùng trẻ con đùa giỡn, nhưng nếu đối phương cố ý muốn chơi, như vậy cô theo cùng.

“Ngược lại hai người rất náo nhiệt, thế nào lại không bảo anh”. Âm thanh trầm thấp kì quái từ cửa hàng vang lên, một người dáng dấp bình thường đến mức tận cùng, đi tới con đường lớn bên trên không tìm được người đàn ông cười yếu ớt ôm lất Isa, thân mật dùng mặt dán vào gò má Isa, hơi thở nóng hổi phun khí lưu lại trên mặt Isa như trái táo.

Isa vòng tay ôm chắc cổ người đàn ông, không chút do dự cắn một hớp trên mặt anh ta, trên mặt hồng hào lộ ra nụ cười thật to, giống như tất cả đều bị biến sắc.

Erica có chút sững sờ kinh ngạc, không lâu lắm liền phục hồi lại tinh thần, cười yếu ớt lo lắng nhìn người đàn ông, hé mở môi: “Sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông nhấc tay ôm lấy Isa, đem Isa ôm chặt hơn, vẻ mặt cưng chiều khiến người hâm mộ. “Dù sao cũng không chuyện gì, anh muốn đi theo hai người”.

Ngôn ngữ dường như lơ đãng nói ra, trong lòng Erica xẹt qua một tia hoài nghi, thường ngày bận bịu cũng không thấy bóng dáng chồng, nói thế nào sẽ nghĩ tới đi theo các cô.

Isa ngước mắt hướng về phía cha phát ra ánh sáng, ánh mắt khao khát ngây thơ làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, giống như dải ngân hà loé sáng, đẹp đến khó tin “Cha, đưa chúng ta đi mua quần áo chứ sao”.

Erica nhíu mày, gương mặt nghiêm túc không chút nào thả lỏng giả bộ hơi giận, luôn không hi vọng con gái được nuông chiều quá mức, “Isa, bên này mua xong là tốt, không cần chọn quá nhiều”.

Lâm Nhược thấy Isa mím môi hồng, làm bộ đáng thương nằm trên người cha, ánh mắt to lớn màu xanh dương tràn đầy uỷ khuất. Nhếch môi cười, ánh sáng ấm áp lưu luyến rất thoải mái, không có chút nào lộ vẻ đột ngột chán ghét, giống như ánh trăng chiếu khắp địa cầu bình yên vắng lặng. “Mẹ, Isa nói đúng, Isa xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên quần áo cần thay đổi rồi.”

Không ngờ mở miệng giúp mình trước mắt là người chị làm cho cô bé không khỏi có địch ý, trong con ngươi không có một chút cảm kích nào, giống như tất cả là chuyện đương nhiên, trong thế giới của cô, cô chính là nữ hoàng.

Trời chiều lộ ra vẻ đẹp như quả quýt màu hồng, tà tà chiếu xuống trên mặt đất, cho đến vùng đất cuối cùng. Không khí ấm áp không ngừng từ mặt đất đi lên, Lâm Nhược đi theo một nhóm người lớn không ngừng đi lại trên đường dành riêng cho người đi bộ đi dạo. Isa thuỷ chung đối với quần áo vẫn chần chờ, không một tia mệt mỏi.

Lâm Nhược sớm đã bị khí nóng lên cao thiêu đến hôn mê, sâu kín cảm thấy sắp ngất xỉu. Hàm răng khẽ cắn môi dưới, sắc mặt có chút trắng bệch, vẫn kiên trì như cũ không có bỏ rơi. Mắt đẹp lưu luyến ngước mắt nhìn một nhà ba người vừa đi vừa cười, không hề có khe hở để cho cô đi một mình ở phía sau, giống như đây là đương nhiên.

Nụ cười vui vẻ của bọn họ trở thành điều châm chọc lớn nhất với Lâm Nhược, vô luận thế nào, cô đều là cá dư thừa.

Isa lấy ra một cái áo con nít màu hồng, chạy chậm tới trước gương khoa chân múa tay,

“Mua quần áo phải nhìn cẩn thận một chút, thà thiếu chứ không ẩu”. Bộ dáng ông cụ non, lời nói châm chọc khiến Lâm Nhược có chút không cam tâm, luận ngữ Trung Quốc có câu: Cái này có thể nhịn, nhưng có thứ không thể nhịn.

Trở lại khách sạn, Lâm Nhược kéo thân thể mệt mỏi nghiêm trọng, không còn hơi sức lung lay trên mặt đất. Ngâm mình trong thùng gỗ trải đầy hoa hồng, suy nghĩ dần dần bay xa. Người đàn ông trên ngón áp út có một hình xăm hoa anh túc khiến tầm mắt Lâm Nhược ngưng trệ thật lâu, có một loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu, cẩn thận nghhĩ nhưng cái gì cũng không nhớ nổi.

Hoa anh túc tinh xảo đến hoa văn cánh hoa sen cũng rõ ràng, tựa như máy ảnh chụp ra một hình giống như thật. Trực giác Lâm Nhược nói cho cô biết, người đàn ông này nhất định không bình thường.

Một cỗ mệt mỏi từ từ ăn mòn đại não không ngừng suy nghĩ của cô, ngâm mình trong nước hơi lạnh, sâu trong nước khiến mắt Lâm Nhược thoải mái si mê, trần trụi như băng thanh ngọc khiết ở cánh hoa như ẩn như hiện.

Thân thể tuyệt diệu giống như Đỗ Toa Mỹ tràn đầy mị lực hấp dẫn, Thượng Đế thật không công bằng, cho cô xinh đẹp lại cho cô cả tài năng.

Thượng Đế cũng công bằng, không để cho Lâm Nhược một chút thuận buồm xuôi gió, có một số việc, cần phải nổ lực mới có thể hạnh phúc. Đổi thành một thời điểm khác, tiếc nuối mới là kết cục tốt nhất.

Lâm Nhược nằm mơ thấy cô nằm trên bờ cát vàng óng ánh, bên cạnh nhàn tản người mặc bikini đi qua, một người đàn ông anh tuấn cao lớn cầm một ly thuỷ tinh trong suốt trong cắm mảnh chanh từ từ hướng Lâm Nhược đi tới, tướng mạo mơ hồ mà trở nên rõ ràng hơn.

“Đông đông đông…”