Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 13: 13





"Hử? Hạ Ngôn giễu cợt nhìn cô, một tay chống cằm, trong ánh mắt tràn ngập gian xảo: Cô muốn tôi thu nhận và giúp đỡ chị em tốt của cô ở lại? Là ý này đúng không?
Cố Tích Niên không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, mơ hồ gật đầu.
Ha! Nhìn biểu cảm mơ hồ này của cô, Hạ Ngôn cười khẩy: Cô gọi chị em đến đây ở cùng, không sợ tôi làm gì cô ta sao? Từ trước đến nay cô chưa từng tin tưởng nhân phẩm của tôi.

Trong nhận thức của cô, hình như tôi cũng không phải loại người tốt đẹp gì cho lắm.
Anh sẽ làm như thế sao? Tích Niên nghi ngờ nhìn Hạ Ngôn.

Không biết tại sao, mặc dù Hạ Ngôn thể hiện thái độ ngả ngớn như vậy, nhưng cô tin anh sẽ không làm loại chuyện đó, cho rằng anh sẽ khinh thường chuyện như thế.
Ai biết đâu được.

Anh lạnh lùng cười, giọng điệu tràn đầy sự khiêu khích.
Cười khẩy giống như đùa cợt khiến cô có hơi không hiểu, không hiểu rốt cuộc Hạ Ngôn muốn làm gì, chắc sẽ không đâu.

Một con người ăn trên ngồi trước như anh sẽ làm ra chuyện bỉ ổi như thế sao? Suy nghĩ một chút, nhớ đến bộ dạng Trương Cảnh Nhi quỳ trên đất đau khổ cầu xin.

Cố Tích Niên quả quyết quyết định không phí lời với Hạ Ngôn nữa, dứt khoát nói: Vậy rốt cuộc anh có thể giúp đỡ Cảnh Nhi không? Được hay không được thì cũng phải cho tôi một kết quả.
Được! Hạ Ngôn nhìn đôi mắt tràn đầy sự lo lắng của Cố Tích Niên, đang nhìn chằm chằm vào anh, trực tiếp gật đầu coi như đồng ý.
Đột nhiên anh thẳng thắn như thế, cô lại không quen.


Dựa theo cách làm lúc trước của anh, không phải là tiếp tục giày vò cô, rồi cho cô một lời từ chối sao? Hôm nay anh sao vậy, cô hơi do dự hỏi một câu: Anh nói thật sao? Anh thật sự đồng ý cho Cảnh Nhi ở lại à?" Trong giọng điệu tràn đầy vẻ không thể tin tưởng được.
Hạ Ngôn gật đầu một lần nữa, hôm nay anh đã đủ nhẫn nại với Cố Tích Niên: Đúng, nhưng tôi có một điều kiện trao đổi.

Nếu như cô làm được thì tôi sẽ thu nhận bạn của cô.
Điều kiện gì? Quả nhiên, anh sẽ không thẳng thắn đồng ý điều kiện của mình như thế.

Cố Tích Niên nhìn anh chằm chằm, muốn xem anh rốt cuộc muốn trao đổi với mình như nào.
Qua đây.

Hạ Ngôn giơ tay ra, vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô đi qua đó.

Anh giơ tay nhấc chân tràn ngập sự ngang ngược, khiến cho Cố Tích Niên không thể từ chối.
Cô nghi ngờ đi qua đó, thà nói là đi, không bằng nói là dịch chuyển từng chút một.

Trực giác nói cho cô biết điều kiện trao đổi của anh không phải là điều kiện tốt đẹp gì.

Khoảng cách gần như thế, dùng tốc độ chậm nhất cũng xê dịch đến, cẩn thận đứng trước bàn học.
Đến bên cạnh tôi.

Nhìn cô giống như cô vợ nhỏ đứng trước bàn học, tràn ngập sự đề phòng.

Giọng điệu của anh có hơi lạnh lùng, tiếp tục nói yêu cầu.
Nghe thấy mệnh lệnh của anh, lại nghĩ đến Trương Cảnh Nhi.

Cô vòng qua bàn, đi đến bên cạnh anh: Anh muốn tôi làm gì? Vẫn không biết anh muốn làm gì, nhìn anh lạnh lùng mở miệng.
Tháo dây thắt lưng ra! Ánh mắt màu lam lạnh lùng liếc dây thắt lưng ở trên người cô, ý tứ này đã quá rõ ràng rồi.
Cố Tích Niên bỗng chốc ngây người.

Nhìn theo ánh mắt của anh nhìn xuống dưới, cũng nhìn vào chỗ dây thắt lưng của anh, trong đầu có một ý nghĩ không hay xẹt qua: Anh, anh muốn làm gì?
Không làm sao? Không làm có thể cút đi! Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, có thể nghe ra trong giọng điệu đã tràn đầy sự không kiên nhẫn, mơ hồ có cả sự tức giận.
Nghe thấy câu nói này của anh, Cố Tích Niên giống như được đại xá, quay người muốn rời đi.


Vừa bước được một bước thì dừng lại, nghĩ đến tính khí của Hạ Ngôn.

Nếu như lần này ngỗ nghịch với anh thì chắc chuyện thu nhận Trương Cảnh Nhi coi như bị nhỡ rồi, nghi ngờ quay đầu nhìn anh: Có thể đổi sang một điều kiện trao đổi khác không?
Hoặc là cởi của mình, hoặc là cởi cho tôi, cô chọn một cái.

Anh lạnh lùng nói.
Nghe thấy câu nói của anh, bàn tay nhỏ của Cố Tích Niên nắm thành nắm đấm.

Đây thật sự là sự sỉ nhục đối với cô, bảo cô cam tâm tình nguyện phục vụ thân dưới của anh, hầu hạ anh.

Cô chỉ muốn trực tiếp xông ra ngoài, nhưng xuống tầng phải đối diện với ánh mắt cầu xin của Trương Cảnh Nhi, cô thật sự không nhẫn tâm.
Quay về bên cạnh Hạ Ngôn, cô run rẩy giơ tay, tháo dây thắt lưng của anh...!Mặc dù chỉ mới chạm vào dây thắt lưng của anh nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho lòng của Cố Tích Niên tràn ngập sự bất an.

Không nghĩ cũng biết, Hạ Ngôn hận cô thấu xương sẽ sỉ nhục cô như nào.
Hừ ha...!người phụ nữ này, lại bắt đầu giả vờ ngây thơ? Sao có thể chỉ là tháo dây thắt lưng mà thôi? Chẳng lẽ cô không biết tháo dây thắt lưng ra rồi nên làm gì sao? Nhìn hai tay run rẩy của Cố Tích Niên, Hạ Ngôn có cảm giác chán ghét xông lên tận đầu, chế giễu nhìn cô.

Người phụ nữ này thật sự cho dù lúc nào ở đâu, chỉ cần đứng trước mặt anh thì đều có thể giả bộ ngây thơ! Càng như vậy, anh càng muốn xé lớp mặt nạ giả tạo của cô xuống, khiến cho sự phóng đãng, hèn hạ của cô hiện ra trước mặt anh.

Như vậy trong lòng của anh mới có cảm giác sảng khoái của việc báo thù.
Nhưng, nhưng...!Cố Tích Niên do dự không biết nên làm gì, khuất nhục nhìn anh, đôi mắt to tròn chứa đựng uất ức.
Nhìn cô vẫn luôn do dự, Hạ Ngôn không đợi được nữa, uy hiếp nói: Tôi đếm đến ba, một, hai,...!Lúc số ba còn chưa được nói ra.
Cố Tích Niên hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, giơ tay ra...
Chính trong lúc này, Hạ Ngôn đột nhiên đứng dậy, cũng kéo cô ở dưới đất đứng lên.


Anh ôm chặt cô vào lòng, trực tiếp chiếm hữu cô.
A...ư! Còn chưa kịp hét lên thì đã bị môi của anh chặn lại, không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể đau khổ rên rỉ.
Hạ Ngôn đè cô xuống, giống như một con thú lớn đè cô dưới thân.
Sau khi hoan ái, Cố Tích Niên mệt mỏi nằm xụi lơ trên thảm trải sàn, hai tay nắm chặt thảm trải sàn.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, rốt cuộc cô đã gả cho ác ma như nào đây?
Sau khi Hạ Ngôn sửa sang lại, ngồi xổm xuống, bàn tay lớn kẹp chặt cằm của cô: Cô nên vui mừng mới đúng, vì sự trả giá của cô, bạn của cô có thể ở lại.
Trả giá? Ha...!Hạ Ngôn, anh căn bản chỉ là đơn phương sỉ nhục tôi.

Chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì anh sẽ giày vò tôi, đúng không? Trên cổ họng vẫn còn cảm giác đau đớn khi bị anh giày vò, khiến trong lòng cô có hơi chán ghét.

Mọi việc anh làm ra, chỉ là đang chà đạp cô mà thôi.
Sỉ nhục cô? Rên rỉ dưới người của đàn ông, chắc là chuyện cô thường xuyên làm đúng không!
Cố Tích Niên đẩy anh ra: Anh quá đáng, quá đáng! Hạ Ngôn, cho dù hôm nay tôi có phải vợ anh không, mong anh hãy tôn trọng một chút, tôi là một con người! Tôi có máu có thịt, cũng có tự tôn!
Cô chống đỡ cơ thể đứng lên, không quan tâm đến việc sửa sang lại quần áo của mình, cố nén nước mắt chạy ra khỏi phòng sách.
Bụp lúc cô chạy ra ngoài, một nắm đấm của anh đập vào tường bên cạnh, có máu có thịt, cũng có lòng tự tôn? Người phụ nữ đòi mạng này, rốt cuộc là giả vờ, hay là thật?.