Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 147: Không quen biết tôi sao?



Đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Hả! Là anh!” Cô khịt mũi, lạnh lùng nhìn Hạ Ngôn, đôi mắt khát máu muốn nuốt chửng anh tại đây.

Hạ Ngôn nghiêng người về phía trước, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt: “Chuyện hợp đồng rốt cuộc tại sao lại xảy ra vấn đề?”

Tích Niên cụp mắt xuống, nhìn lướt qua bản hợp đồng trên bàn, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Chuyện hợp đồng? Hạ Ngôn, hiện giờ anh vẫn còn tâm trạng cùng tôi thảo luận chút chuyện cỏn con trong công ty anh sao? Anh thật là nhàn nhã!”

“Cô là ai? Thư ký mới đến sao?”

“Úi chà, Hạ Ngôn, anh lại còn giả bộ không quen biết tôi sao? Thư ký? Nếu tôi biết đây là công ty của anh sớm hơn, tôi đã chẳng thèm đến đây làm thư ký! Công việc này tôi không cần, anh vẫn là nên tìm người khác đến bàn chuyện hợp đồng với anh đi!” Cố Tích Niên xoay người bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Hừ, Hạ Ngôn, lại còn giả bộ không quen biết tôi sao? Năm năm qua, đến mức anh hoàn toàn không nhận ra tôi cơ đấy? Còn tôi thì trong nháy mắt liền nhận ra anh.

“Đứng lại!” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Tích Niên dừng chân lại, ánh mắt lại âm u lạnh lẽo, mái tóc đen dài rẽ ngôi giữa, mang phong thái của một nữ vương, hơi nheo mắt phượng: “Có việc gì sao? Tổng giám đốc Hạ nhớ ra tôi rồi hả?”

“Qua đây!” Anh kiêu ngạo nói.

“Qua đây? Muốn qua thì cũng là anh qua đây!” Cô đứng ở cửa, trong mắt chứa đầy căm hận, còn nhớ lời thề bốn năm trước không? Cô đã từng nói, khi gặp lại người đàn ông này, cô sẽ không bỏ chạy. Và lúc này, mọi sợ hãi từ lâu đã bị thời gian xóa sạch, chỉ còn lại sự hận thù vô bờ bến.

Anh một tay chống cằm: “Đây là thủ đoạn cô dùng để thu hút sự chú ý của tôi sao? Đúng là phụ nữ!”

“Hả?” Tích Niên nghiêng đầu: “Thủ đoạn thu hút sự chú ý của anh? Anh nghĩ mình là ai? Tại sao tôi phải thu hút sự chú ý của anh? Thật là thứ đàn ông tự mình đa tình!”

Cô nói không chút lưu tình, giống như cách mà năm đó anh vô tình với cô.

Anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, đôi mắt xanh như núi băng Bắc Cực: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”



“Hừ, không phải là tổng giám đốc của doanh nghiệp Hạ thị sao? Hạ Ngôn! Úi chà...” Dứt lời, Tịch Niên sải bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, chẳng thèm quay đầu lại.

Sự thù hận trong mắt cô ngày càng mãnh liệt.

Hạ Ngôn, chỉ năm năm ngắn ngủi mà anh đã phải giả bộ không quen biết tôi sao? Doanh nghiệp Hạ thị từ bao giờ đã biến thành Công ty Ngài Âu? Là công ty con dưới trướng của anh ta sao?

Không thèm quan tâm nhiều như vậy, dù cô đang làm việc ở đâu, thì cô cũng sẽ không ở lại công ty này làm việc, bước nhanh lao thẳng vào văn phòng hôm nay ứng tuyển, xông thẳng vào.

“Này, cô, cô làm cái gì vậy? Có chuyện gì?” Người phụ trách bộ phận nhân sự bị dọa giật mình.

Tích Niên bước lên phía trước: “Xin lỗi, tôi không muốn làm công việc này nữa, tôi muốn từ chức, làm phiền trả lại tôi bản hợp đồng đã ký sáng nay. Được không?”

“Hả? Từ chức? Cô Cố, hợp đồng cô ký sáng nay là hợp đồng thử việc ba tháng, chúng tôi đã bàn giao hợp đồng lên trên, cũng tức là bắt đầu từ lúc cô ký hợp đồng, hợp đồng đã có hiệu lực. Bây giờ cô đã là nhân viên chính thức của công ty. Nếu không phải do cấp trên sa thải hoặc là lãnh đạo đồng ý cho cô từ chức thì chúng tôi không thể trả lại hợp đồng cho cô được.”

Lông mày của Tích Niên cau chặt lại, cô ngồi lên ghế: “Tập đoàn Ngài Âu là công ty của doanh nghiệp Hạ thị sao?”

“Đương nhiên rồi!”

“Tôi nhớ rằng trước đây, công ty của doanh nghiệp Hạ thị không được gọi bằng cái tên này.” Cô bắt đầu thu thập thông tin.

“Mấy năm trước, công ty của chúng ta đã trở thành một trong ba doanh nghiệp hàng đầu Trung Quốc. Trụ sở công ty trước đây đã được đổi tên và chuyển thành công ty con, hiện giờ Ngài Âu mới là trụ sở chính của doanh nghiệp Hạ thị chúng ta.”

Nghe tới đây, cô nheo mặt lại, thực sự đã thay đổi, tất cả đều thay đổi. Mọi thứ vẫn vậy nhưng người đã thay đổi. Những thứ cô quen thuộc cũng đã trở nên xa lạ. Những thứ cô biết, trong một thời gian cũng đã bị tẩy não. Ngay cả người đàn ông tàn nhẫn Hạ Ngôn kia cũng đã quên cô rồi, đúng không?

Rốt cuộc là thực sự quên hay giả bộ quên?

“Sau khi thời gian ba tháng thử việc kết thúc, tôi sẽ được tự do, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Hiểu rồi.” Tích Niên đứng lên, khóe môi cong lên, nở một nụ cười quái dị. Hạ Ngôn, nếu anh muốn chơi, Cố Tích Niên tôi đây sẽ chơi với anh đến cùng. Tôi muốn xem xem anh có thể giả bộ đến bao giờ. Không phải ở đây làm thư ký ba tháng sao? Cô sẽ dùng thời gian ba tháng để gặp anh. Cô muốn xem xem, trong năm năm qua, anh đã thay đổi như thế nào!



Ra khỏi phòng nhân sự, cô chậm rãi bước lên lầu.

“Cố Tích Niên!” Một người phụ nữ đứng ở đầu kia của hành lang gọi.

Cách đó không xa, cô ta nhìn Tích Niên một cách lạ lùng.

Tích Niên chuyển ánh mắt lên người đã gọi cô. Cô vừa mới đến, chẳng lẽ còn có người quen biết cô sao? Trông thấy người đã gọi cô ấy rồi.

Người đó, mái tóc xoăn đen, đã mất đi dáng vẻ trang nhã thoát tục trước đây, mà phảng phất một nét đẹp quyến rũ. Cô và người phụ nữ này đã từng rất thân thiết.

“Cảnh Nhi.” Dần dần nhớ ra tên cô ta.

Trương Cảnh Nhi chậm rãi đi về phía Cố Tích Niên, mái tóc xoăn vén sang một bên. So với sự non nớt của năm năm trước, hiện tại cô ta đã có phong vị của một người phụ nữ: “Cố Tích Niên, tại sao cô lại ở đây?”

Trương Cảnh Nhi xuất hiện trong công ty này, nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ cô ta và Hạ Ngôn vẫn tiếp tục mối quan hệ như vậy sao? Trong lòng Tích Niên có chút khó chịu, cô cũng nói rõ cảm xúc lúc này, người đàn ông giả bộ không quen biết cô, nhưng vẫn tiếp tục mối quan hệ với người trước đây đã từng là chị em của cô?

“Úi chà, Cảnh Nhi, đã lâu không gặp.”

“Ừ, lâu rồi không gặp.” Trương Cảnh Nhi cười một cách giả tạo.

“Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây. Mấy năm nay, cô sống có tốt không?” Cô thản nhiên hỏi, cô vốn không có thù hằn gì với Trương Cảnh Nhi, bởi vì tất cả oán hận của cô đã sớm chồng chất hết lên người đàn ông kia.

Trương Cảnh Như cười vô cùng gượng gạo: “Tôi vẫn tốt, hiện tại tôi là giám đốc của bộ phận kế toán trong tập đoàn Ngài Âu. Còn cô thì sao?”

“Tôi hả? Vừa mới ứng tuyển làm thư ký trong công ty này, hiện giờ vẫn đang thử việc.” Cô mỉm cười, vốn cho rằng Trương Cảnh Nhi xuất hiện ở đây là vì loại quan hệ kia với Hạ Ngôn, nhưng không ngờ, mấy năm qua cô ta lại trở thành giám đốc bộ phận kế toán ở công ty này.

“Cô? Cô đến công ty chúng tôi làm thư ký sao? Tích Niên, cô là thiên kim của nhà họ Cố còn không đủ sao, lại còn đến đây làm thư ký làm gì? Không phải là vì tổng giám đốc Hạ đó chứ!” Trương Cảnh Nhi mỉm cười, ánh mắt mang theo chút khinh thường và căng thẳng.

“Tôi muốn làm cái gì thì làm, đương nhiên là theo ý muốn của tôi. Cảnh Nhi, năm năm trước, ân oán giữa hai chúng ta cũng coi như đã thanh toán xong. Hai chúng ta từ nay về sau, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, nếu cô không quấy rầy tôi, thì tôi cũng sẽ không quan thiệp vào chuyện của cô. Hôm nay đã chào hỏi rồi, thì coi như không quen biết đi!” Tích Niên uể oải nói. Cô đã chẳng còn quan tâm nữa, cho dù cô đã từng đau lòng vì tình chị em này. Nhưng hiện giờ, cô đã không còn bất kỳ sự đau xót nào.