Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 254: Thắng lợi của ai



Triệu Khiết Vũ sợ hãi đến ngã ngồi xuống ghế sofa, không dám tin nhìn Cố Tích Niên, đây, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tất cả là do một mình Cố Tích Niên làm sao? Hay là bà ta đã nhìn nhầm rồi? Làm sao có thể như vậy chứ? Cô gái nhỏ trói gà không chặt đó làm sao có thể một mình đánh thắng nhiều người làm của bà ta như vậy? Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì trong năm năm qua?

Cố Tích Niên thong dong ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng bắt gặp Triệu Khiết Vũ: “Bà nói bà nhúc ngón tay một cái thì sẽ bóp chết tôi giống như bóp chết một con kiến, tôi cũng muốn thử xem, tôi bóp chết bà, có phải cũng giống như bóp chết một con kiến hay không.”

Dứt lời, cô chậm rãi bước về phía ghế sofa.

“Cô đừng qua đây! Cô đừng qua đây! Mấy người mau chặn lại cho tôi! Mau chặn lại!” Triệu Khiết Vũ vung tay hét lớn.

Nhưng xung quanh đã không còn người làm nào dám xông lên thách thức sự uy nghiêm của ma nữ, ai cũng không dám chủ động đâm vào họng súng, ai nấy cũng cúi đầu xuống.

“Rác rưởi, cái đám rác rưởi tụi bây, nuôi tụi bây đúng là vô dụng!” Triệu Khiết Vũ hét lớn, rất chật vật.

“Người chỉ biết mắng chửi người khác là rác rưởi mới là cái thứ thậm chí không bằng rác rưởi.” Tích Niên đã đi đến chỗ ghế sofa, cô cúi người xuống nhìn Triệu Khiết Vũ, một tay chống lên bên cạnh ghế sofa.

Triệu Khiết Vũ ngã xuống theo phản xạ, không dám đụng chạm với Cố Tích Niên: “Cô quả nhiên chính là một người vô học! Cũng không biết năm năm qua đã theo lưu manh gì học ba cái thứ này, bây giờ còn dám về đây diễu võ dương oai?”

Khi bà ta đang nói thì Tích Niên đột nhiên đưa tay ra trực tiếp bóp chặt cổ của bà ta: “Bà đừng quan tâm tôi là vô học hay là về đây diễu võ dương oai, điều bà nên quan tâm hiện giờ chính là cái mạng của bà.”

“Ư… Ư… Cô, dám…” Triệu Khiết Vũ khàn giọng nói.

“Tôi sẽ thử cho bà biết liệu tôi có dám hay không!” Trong mắt cô lộ ra vẻ hung tợn.

“Cho dù cô giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không nói tung tích của ông Cố ra đâu! Và sau khi cô giết chết tôi, cô cũng sẽ không bao giờ biết được ông ta ở đâu, giết đi, cô giết đi!” Triệu Khiết Vũ khàn giọng gào thét.

Tích Niên bóp chặt cổ của bà ta, cô thực sự muốn dùng lực thẳng tay bóp chết Triệu Khiết Vũ, trong mắt lộ ra vẻ u ám tàn nhẫn, năm ngón tay siết chặt bà ta như kìm sắt vậy.

“Ư a…” Trong cổ họng phát ra tiếng giãy giụa khàn giọng.

Vẻ hung ác sắc bén trong mắt cô càng lúc càng dày đặc, trong tâm trí ngập tràn giết chóc! Chỉ cần khẽ nhúc nhích ngón tay một cái thì có thể bóp chết bà ta! Nhưng trong giây tiếp theo.

Tích Niên rút tay lại, trong đầu lóe lên hình bóng của bố, không, không được, cô không thể giết chết Triệu Khiết Vũ, như thế thì không thể tìm được bố nữa, nói không chừng bố đang ở nơi nào đó mong ngóng cô đến đón ông ấy. Năm năm rồi, đã năm năm rồi, cô không thể để bố cứ chờ tiếp như vậy.



Cô hất cổ của Triệu Khiết Vũ ra.

“Khụ khụ khụ khụ!” Sau khi ho khan điên cuồng, Triệu Khiết Vũ nhìn sang Cố Tích Niên: “Thách cô cũng không dám giết tôi.”

“Hừ, tôi không giết bà là vì tôi đã nghĩ đến cách càng có thể hành hạ bà hơn! So với chết thì bà phải sống và chịu đựng đau khổ, đó mới là đau khổ. Triệu Khiết Vũ, tôi sẽ khiến bà mất hết tất cả!”

“Cô…”

“Tôi sẽ không trả bản hợp đồng lại cho bà, hừ, bà hãy cầu nguyện thật tốt phải làm sao giải thích với những người trong hội đồng quản trị đi, Tổng giám đốc đại diện!” Tích Niên quay đầu bước ra khỏi nhà, vào khoảnh khắc sắp ra khỏi cửa thì cô dừng bước và quay lại liếc nhìn: “Đúng rồi, bà cẩn thận ngồi không vững chỗ nhé!”

Cô ra khỏi nhà họ Cố với nỗi căm hận chưa trút hết.

Triệu Khiết Vũ nhìn bóng lưng của Cố Tích Niên, bởi vì vừa mới bị bóp cổ nên mặt của bà ta hiện giờ vẫn bị ngộp đến đỏ bừng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người này thực sự là Cố Tích Niên yếu ớt đó sao? Căn bản đã hoàn toàn trở thành một người khác! Bà ta còn nhớ trong năm năm trước, con khốn này tuy thông minh nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc bị bà ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Trong căn nhà này, bà ta chính là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ lại bị một con nhóc ngoài hai mươi đe dọa! Đây đúng là một nỗi nhục nhã lớn!

Hừ, con nhóc này còn muốn bà ta mất hết mọi thứ sao? Cô có tài cán gì mà dám đấu với bà ta chứ?

Nhất định phải tìm cách để Cố Tích Niên mãi mãi không thể vùng lên được nữa!

*

Ngày hôm sau, trong quán trà.

Cố Tích Niên mới sáng sớm đã ngồi đợi trong quán trà, cuộc đối đầu với Triệu Khiết Vũ vào ngày hôm qua trên căn bản đã là xé rách mặt. Thấy thái độ của Triệu Khiết Vũ thì chính là không đụng bức tường ở phía Nam thì sẽ không quay đầu, đến chết cũng không sợ, nếu cô tiếp tục dùng sự sống và cái chết để thúc ép thì chẳng khác nào làm ngọc nát đá tan cả.

Vì vậy cô không định sử dụng cách ép buộc này nữa, nếu dùng thì phải dùng một cách khác, mạnh mẽ cạy cái miệng của bà ta ra, buộc bà ta phải tự mình nói bố cô đang ở đâu.

“Cô muốn gọi món gì ạ?” Người phục vụ đi tới.

“Tôi đang đợi người, pha trà trước đi.” Tích Niên nói, sau đó lấy điện thoại ra không ngừng xem thời gian, đêm qua cô đã hẹn Hạ Ngôn hôm nay ra bàn chuyện.

Quán trà này rất gần với công ty, nếu anh đến công ty thì tiện đường có thể qua đây, nói xong thì chào tạm biệt.



Cô chống má chờ đợi.

Ở bên kia, nhà họ Hạ.

Chiếc xe đã đợi sẵn ở ngoài cổng, Hạ Ngôn từ trong nhà bước ra, anh kéo lại chiếc áo khoác vest, trên dọc đường đi qua sân, các cô người làm đứng ở hai bên cũng lần lượt cúi đầu xuống.

Cho dù là ở cùng nhau mỗi ngày, nhưng họ cũng kiêng dè vẻ uy nghiêm tỏa ra trên người anh, nó sẽ khiến người ta không kìm được muốn cúi người xuống, không dám nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh.

Cánh cổng được người phục vụ từ từ mở ra.

Chiếc xe dừng ở cửa, tài xế lập tức bước xuống xe, kính cẩn mở cửa xe ra mà không nói lời nào, hỏi: “Cậu chủ, đến công ty ạ?”

“Đến quán trà ở gần công ty.” Hạ Ngôn nói, chân trước bước lên xe.

Khi chân sau vẫn chưa lên xe thì…

“Hạ Ngôn.” Một giọng nữ êm tai vang lên ở đằng xa.

Ánh mắt của anh chậm rãi liếc nhìn về nguồn phát ra âm thanh, một cô gái trẻ đang đứng ở chỗ cách biệt thự nhà họ Hạ không xa, trong tay cô ta đang cầm một chai rượu vang đỏ và hai cái ly dùng để uống rượu vang đỏ. Cơ thể đang đứng ngược sáng nên khiến cho cô ta ở đằng xa trông vô cùng mơ mộng.

Cùng với những bước chân đi tới của cô ta, khuôn mặt của cô gái trẻ cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Mái tóc thẳng đen tuyền, con ngươi màu đen. Trước trán để hàng mái ngang dày, đó là khuôn mặt điển hình của phương Đông, làn da trắng ngần không tì vết lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, đôi môi mỏng mềm mịn như cánh hoa hồng, còn nhếch lên một độ cong quyến rũ.

Cô ta mặc một cái áo hoodie thoải mái với một chiếc váy ngắn, giống như vừa chạy bộ qua đây vậy, đơn giản mà lại có khí chất. Tay của cô ta tuy nhỏ nhưng dường như sức nắm giữ khá mạnh, cầm lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu.

Nhanh chóng bước đến: “Hi, đã lâu không gặp.” Đứng trước mặt Hạ Ngôn, cô ta khẽ mỉm cười.

“Là cô… Đã lâu không gặp.” Anh nhìn cô gái trẻ ở trước mắt, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong.

Cô gái trẻ giơ ly rượu trong tay lên: “Tôi vừa về đây là lập tức đến tìm anh, rượu vang đỏ được cất trữ nhiều năm chính là một trong những báu vật của tôi, uống vài ly nhé!”