Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 268: Vùng đất bằng phẳng



Điều này không khỏi khiến người ta thắc mắc rằng bên ngoài phải có bao nhiêu người mới có thể ngăn cản nhân viên bảo vệ xông vào. Nhưng bọn họ ai có thể ngờ rằng bên ngoài chỉ có một mình Ly Minh mà thôi, nhưng một người như vậy đủ để san bằng nơi này, thậm chí là tàn sát đẫm máu nơi này!

Cơ thể của Triệu Khiết Vũ bắt đầu run rẩy, đó là vì tức giận, da thịt trên mặt cũng bắt đầu không kìm được co giật, môi không ngừng run rẩy: “Cô… Cô… Cô…”

Bà ta đã không thể làm gì Cố Tích Niên được nữa, khuynh hướng của hội đồng quản trị, nhân viên bảo vệ cũng không thể lên đây được, khiến cho bà ta nhìn thấy cơn tuyệt vọng, e rằng quyền lực thực sự khó có thể giữ được!

Phải làm sao đây? Đây rốt cuộc phải làm như thế nào? Chẳng lẽ thực sự phải cho Cố Tích Niên cưỡi trên đầu sao? Không, nhất định không cho phép điều này! Bà ta không thể để chuyện như vậy xảy ra được!

Nhưng mà…

Đã… Không còn cách nào khác nữa!

Tích Niên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, giống như nữ hoàng vậy, cô nghiêng người dựa vào, một tay chống lên trán, đôi mắt đen lạnh băng mà lại quyến rũ, giống như một nữ hoàng đã mất đi vẻ non nớt, có thể tìm thấy khí thế đế vương ở trên người cô, sẽ khiến cho bạn không kìm được cúi đầu xuống với người cao quý này.

Cúi đầu xưng thần với cô!

Tích Niên nói: “Có lẽ trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một con nhóc, chỉ là một người mang danh là con gái của Cố Lâm. Nhưng khi đó mọi người chấp nhận Triệu Khiết Vũ, không phải cũng vì Triệu Khiết Vũ mang danh vợ của bố tôi sao?”

“Nhưng dù có nói thế nào thì Tổng giám đốc Triệu cũng là người xuất thân từ một gia đình nổi tiếng và có nền tảng quản lý công ty, cô là một con nhóc ngoài hai mươi thì có thể hiểu được gì chứ?” Lưu Bính gây rối lại lên tiếng.

Cô biết Lưu Bính hiện giờ chắc chắn là người của Triệu Khiết Vũ, cấu kết thông đồng, người có mùi hôi thì chính là nồi nào vung nấy!

“Ý của ủy viên Lưu chẳng lẽ tôi không phải xuất thân từ một gia đình nổi tiếng sao? Ha ha… Vậy là đã đặt doanh nghiệp Cố thị của chúng ta ở đâu? Đặt bố tôi ở đâu?” Tích Niên cười.

Ông nội Vương ho khan vài tiếng rồi nói: “Tổng giám đốc Triệu là vợ của Tổng giám đốc Cố, cho nên việc thay mặt Tổng giám đốc chính là một quyết định bất đắc dĩ của năm năm trước, bây giờ vì cô Cố đã trở về rồi, quả thực nên rời khỏi vị trí đại diện, doanh nghiệp Cố thị của chúng ta không thể như rắn mất đầu nữa, vị trí Tổng giám đốc nhất định phải là dòng máu chính thống của nhà họ Cố! Con cái của Tổng giám đốc Cố chính là ứng cử viên duy nhất thừa kế công ty!”

“Bác Vương nói đúng!”

“Hơn nữa Tổng giám đốc Cố đi đâu cũng không biết, tôi cảm thấy bé Niên nói rất có lý, nói không chừng chính là có một số người đã giấu Tổng giám đốc Cố của chúng ta đi và muốn cướp đi mọi thứ của doanh nghiệp Cố thị!” Người lên tiếng là chị Trương, phụ nữ đúng là phụ nữ, nói chuyện cũng không phải loại xảo quyệt bình thường.

Lưu Bính không hài lòng: “Dựa vào cái gì chứ? Chúng ta không thể quyết định lỗ mãng như vậy!”

Tích Niên cười: “Đúng, ủy viên Lưu nói đúng, vị trí Tổng giám đốc của công ty, chúng ta làm sao có thể lỗ mãng như thế chứ? Cho nên chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ lại. Tôi nghĩ ba ngày là đủ rồi.”

“Được, ba ngày sau sẽ tổ chức một cuộc họp báo vào lúc mười một giờ trưa, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp vào lúc chín giờ sáng, sau khi quyết định hướng đi của công ty thì lập tức mở cuộc họp báo để thông báo kết quả!”



“Đúng! Nói có lý!”

“Vậy thì ba ngày.”

Các thành viên hội đồng quản trị lần lượt gật đầu.

Ông nội Vương liếc nhìn Triệu Khiết Vũ một cái: “Tổng giám đốc Triệu, bà có suy nghĩ như thế nào về sự sắp xếp này?”

Điều này đối với Triệu Khiết Vũ mà nói chắc chắn là một cái kết tốt nhất, có thể có thêm chút thời gian để bà ta chuẩn bị là điều không thể tốt hơn, bà ta sẽ dùng ba ngày này để cứu vãn tình thế, bây giờ hợp đồng đã bị xé bỏ, cơ bản không có gì có thể đe doa được địa vị của bà ta nữa, chỉ cần một lần nữa mua chuộc mối quan hệ giữa các thành viên hội đồng quản trị thì có lẽ sẽ có thể giữ được vị trí Tổng giám đốc đại diện. Hừm, Cố Tích Niên ơi là Cố Tích Niên, cô cho rằng mình tài giỏi lắm sao? Tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời!

“Được, tôi đồng ý.” Triệu Khiết Vũ gật đầu.

Mọi chuyện đã được quyết định như vậy, trông có vẻ chính là như vậy, nhưng khi cuộc họp kết thúc thì Tích Niên nói: “Đúng rồi, cuối cùng thì tôi còn có một chuyện muốn nói với mọi người. Vừa nãy tôi đã xé bản hợp đồng đi, cũng có nghĩa là bản hợp đồng của doanh nghiệp Cố thị chúng ta với Tổng giám đốc Hạ đã thất bại. Vậy thì chúng ta cần phải ký kết lại với công ty Ngải Âu.”

“Ký hợp đồng thì ký hợp đồng!” Triệu Khiết Vũ lẽ thẳng khí hùng nói.

Tích Niên biết tại sao bà ta lại lẽ thẳng khí hùng như vậy, có lẽ vì nghĩ rằng mình còn có khả năng ký kết thành công, nhưng bà ta không ngờ rằng Hạ Ngôn đã là người bên phía cô rồi!

Cô mỉm cười tự tin: “Tổng giám đốc Hạ từng thỏa thuận bằng miệng với tôi rằng sẽ chỉ ký hợp đồng với tôi, hơn nữa… Sẽ bán miếng đất đó cho chúng ta với giá rẻ hơn một nửa. Tôi nghĩ tất cả các thành viên hội đồng quản trị cũng rất rõ, rẻ đi nửa giá thì công ty chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền, lợi ích của công ty chính là lợi ích của tất cả các thành viên hội đồng quản trị! Có được miếng đất này, đối với công ty chúng ta mà nói là một tương lai thênh thang đấy! Mọi người cũng là châu chấu trên cùng một con thuyền, công ty phát triển thì mọi người cũng được tốt theo. Tôi chỉ nói đến đây thôi, vậy mọi người, Tích Niên sẽ không làm phiền mọi người bàn bạc về những công việc khác, chuyện trong tương lai thì ba ngày sau hẵng nói! Hậu bối cáo lui trước đây.”

Cô xoay người rời đi, vừa hay ứng với câu nói kia, phất tay áo, không mang theo một áng mây trời.

Nhưng câu nói cuối cùng để lại thực sự khiến người ta kinh ngạc. Bán cho họ với giá rẻ đi một nửa, đúng là một cái giá bắp cải mà! Vậy mà cũng có thể gặp phải chuyện tốt như vậy sao? Cố Tích Niên này rốt cuộc là thánh thần phương nào?

Đôi mắt của các thành viên hội đồng quản trị cũng sáng lên, mọi người cũng là người từng trải trên thương thường, Triệu Khiết Vũ quản lý công ty không thỏa đáng, khiến cho công ty lỗ vốn, bây giờ có một người khác có thể khiến công ty chết đi sống lại, ai lại không bằng lòng chứ.

Lợi ích của công ty chính là lợi ích của cá nhân, công ty kiếm được tiền thì cũng chính là họ kiếm được tiền, ngay cả những người trong phe phái Triệu Khiết Vũ thì họ cũng phải nghĩ đến lợi ích riêng của mình!

Triệu Khiết Vũ bất lực đứng ở đó với đầu óc trống rỗng, không ngờ con khốn này còn có chiêu trò này? Xong rồi… Xong rồi! Lần này đúng là toi đời rồi…

Nghĩ đến đây, Triệu Khiết Vũ lắc đầu, cơ thể yếu ớt ngã phịch xuống đất.

“Ôi, Tổng giám đốc Triệu ngất xỉu rồi…”



Trong phòng họp là một mớ hỗn độn, còn ở bên ngoài phòng họp thì các nhân viên bảo vệ nằm đầy ở dưới đất, Cố Tích Niên và Ly Minh nhẹ nhàng đi ngang qua cơ thể của những người này.

Xua tan đi vẻ nghiêm túc vừa nãy, cô và cậu nhóc thối trò chuyện vui vẻ với nhau.

“Này, cậu không có làm những nhân viên bảo vệ này bị thương nặng chứ đúng không.”

“Yên tâm đi, không có, không có!” Cậu nhóc thối xua tay.

“Thực sự không có?”

“Không có.”

“Đúng là không có?” Tích Niên nhìn thẳng vào mắt của cậu ta.

“Ơ… Thì có một hai người đã không cẩn thận nặng tay, có lẽ là bị gãy xương.”

“Chỉ có một hai người ư?” Sự tra hỏi của cô càng lúc càng sắc bén.

Ly Minh cúi đầu xuống: “Ba bốn người.”

“Ba bốn người ư?”

“Được rồi, bốn năm người, chắc chắn sẽ không nhiều hơn sáu người. Đối phó với nhiều người như thế, đôi khi cũng sẽ có lúc lỡ tay đánh nặng tay mà. Sợ gì chứ, dù sao thì công ty của các người nhiều tiền như vậy, đây là tai nạn lao động, đoán chừng những người đó cũng phải trong cái rủi có cái may, có lời rồi.” Ly Minh nhướng mày.

Tích Niên thở dài: “Đúng vậy…”

“Thế nào, có giành lại được không?”

“Đã thắng được một nửa, nếu ba ngày sau có thể thắng thì chính là thắng lợi hoàn toàn!”

“Vậy là thắng chắc rồi.”

“Chà, đó là tốt nhất. Thắng hay thua chỉ trong lần này.”

Doanh nghiệp Cố thị nổi lên một cơn gió lốc. Và ở bên kia, đây là tập đoàn Ngải Âu dưới tên của doanh nghiệp Hạ thị.