Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 284: Cuộc nói chuyện cặn kẽ sau khi được cứu



Rất rõ ràng, Cung Nhược Hàn biết chuyện trên du thuyền của năm năm trước, nếu nói ra chuyện trên du thuyền thì liệu có để Cung Nhược Hàn đoán ra được điều gì đó không? Nếu chuyện của năm năm trước bị phanh phui, vậy chuyện của Tiểu Hoại có thể cũng sẽ bị liên lụy theo.

Thấy Cố Tích Niên im lặng, anh ta lại hỏi: “Nhớ lúc đó như thế nào?”

“Không có gì, chỉ là đánh cược với vài người bạn xem ai có thể bơi mà thôi, không có gì để nói cả.” Tích Niên xua tay và không nói tiếp nữa.

Đôi mắt hẹp dài của Cung Nhược Hàn đảo một vòng, anh ta nhìn ra hình như Tích Niên đang cố gắng che giấu điều gì đó, nhưng cũng không biết rốt cuộc cô đang che giấu điều gì nên anh ta không nói thêm gì nữa.

“Đây trông giống một con tàu chở khách.” Anh ta nhìn quanh chiếc du thuyền, chiếc du thuyền sang trọng này thoạt nhìn đã có thể nhận ra là dùng để chở khách.

“Sao vậy?”

“Hay là hôm nay chúng ta đừng rời đi, ở lại trên du thuyền này vui chơi đã đời đi.”

Tích Niên nghe vậy thì rùng mình một cái, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không, không cần đâu, tôi không chơi, nếu muốn chơi thì anh chơi đi.” Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô đã bài xích du thuyền, chưa kể là đang đi du thuyền với người có liên quan đến Hạ Ngôn, điều này sẽ khiến cô luôn nghĩ đến cái đêm khiến cuộc đời cô rơi vào hỗn loạn đó.

Đó sẽ khiến người ta khó chịu! Cáu kỉnh! Bực bội không thể chịu được!

“Hả? Thế thôi vậy, tôi gọi người đến đón chúng ta nhé.” Cung Nhược Hàn cũng không cố ép cô ở lại, anh ta thản nhiên nói.

Tích Niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có thể xem là đã vượt qua một khó khăn: “Khi gặp xui xẻo, đúng là uống nước bọt cũng bị tắc kẽ răng!” Không khỏi thở dài một tiếng.

“Chỉ là tai nạn xe hơi mà thôi, khi nào gặp phải tai nạn máy bay thì mới nói xui xẻo đi.”

“Đồ miệng quạ, đồ miệng quạ, nếu thực sự gặp phải tai nạn máy bay, không phải là chết chắc rồi sao, vậy tôi thà làm một tay đua đường phố.” Cô thản nhiên nói. Khi nhắc đến tay đua đường phố thì Tích Niên không khỏi nhớ đến băng đảng Phi Xa của Trương Tiểu Quy, cái cậu nhóc bị chặt đứt tay và bị khắc tên tiếng Anh ở trên mặt đó.

“Sao vậy? Sao đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm thế?”

Tích Niên im lặng một lúc rồi nói: “Chỉ là nhớ đến một số chuyện không vui mà thôi, anh có biết người nào tên là Angel trong thành phố phồn hoa này không?”

“Angel? Thiên thần? Tôi nhớ trong hộp đêm có vài cô em có tên tiếng Anh là Angel đấy, trông rất xinh.”

“Mẹ kiếp, anh đúng là một tay ăn chơi mà! Quả nhiên giống y hệt Hạ Ngôn, không hổ danh là bạn bè xấu!” Cô không nhịn được nói: “Tôi đang nói rất nghiêm túc đấy.”

“Đùa thôi, chỉ là cái tên Angel này nghe hơi quen.”

“Quen? Anh đã từng nghe nói đến sao? Anh biết đó là ai không?”



“Chắc hẳn đã nghe qua và hẳn cũng biết đó là ai, nhưng mà… Tôi đã quên rồi.” Anh ta nhún vai, nói với vẻ bất lực.

Tích Niên rũ mắt xuống, cô vẫn luôn quan tâm đến chuyện của mình, nhưng cũng chưa từng quên đi chuyện của Tiểu Quy, cô gái trẻ bí ẩn đó, Angel! Chắc chắn trong một ngày nào đó, cô sẽ kéo cái đuôi cáo của cô ta ra.

Khi rời khỏi du thuyền thì trời đã tối muộn.

“Vậy tạm biệt nhé, tôi đi trước đây.”

“Tạm biệt, nếu có cơ hội thì cho tôi gặp mặt đứa con trai đó của cô nhé. Tôi rất tò mò đấy.” Cung Nhược Hàn cười nói.

“Có gì phải tò mò chứ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.” Tích Niên nói, vội vàng quay người đi về nhà.

Mở cửa nhà ra ‘bùm…’

‘Bùm…’

Hoa tươi, pháo mừng và dải lụa màu rải đầy người cô.

Trương Tiểu Quy và Cố Tiểu Hoại cầm pháo mừng, đồng thanh nói: “Mẹ, chúc mừng, chúc mừng!”

“Niên Niên, chúc mừng, chúc mừng.”

Cố Tích Niên ngơ ngác quét những dải lụa màu và hoa tươi trên đầu xuống: “Chúc mừng cái gì chứ? Tiểu Hoại, Tiểu Quy, hai người làm gì cả đêm vậy?”

“Niên Niên, nghe Ly Minh nó cậu không phải đi giành lại công ty sao? Thế nào rồi? Chắc hẳn đã giành lại công ty rồi đúng không?”

“Mẹ ơi, chú lớn nói mẹ đi tìm ông ngoại, có phải đã tìm lại được ông ngoại rồi không? Ở đâu thế? Cho con nhìn xem, cho con nhìn xem.” Cố Tiểu Hoại cũng kích động nói.

Đoán chừng họ vẫn chưa xem tin tức về doanh nghiệp Cố thị rồi, cô bất lực gục đầu xuống: “Hai người đừng mong đợi, mong đợi cũng không có được đâu, đã kết thúc rồi.”

“Tại sao?”

“Tại sao?”

“Cố Lan Đình đã trở lại.” Tích Niên bất lực nói.

“Cái gì? Cố Lan Đình? Cô ta không phải đã ra nước ngoài rồi sao? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện này vậy!” Từ nhỏ đã lớn lên cùng với Tích Niên, Trương Tiểu Quy đương nhiên biết Cố Lan Đình đó là ai! Bé gái từ nhỏ đã không hòa thuận với Niên Niên, tinh ranh vô cùng!

“Cố Lan Đình là ai vậy?” Tiểu Hoại chớp mắt, hình như chưa từng nghe nói qua, cũng mang họ Cố, chẳng lẽ là họ hàng xa của gia đình họ sao?



Tích Niên bất lực nói, đi về phía ghế sofa: “Cô ta đương nhiên là về giúp mẹ cô ta rồi. Lần này không những không giải quyết xong việc, mà còn có thêm một đối thủ nữa.”

Cô ngồi trên ghế sofa, cậu nhóc thối đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Cậu ta ung dung mở mắt ra: “Cũng đã đợi năm năm rồi, còn sợ lúc này sao? Có thêm một người, cũng chỉ là có thêm một cái xác mà thôi.”

Tích Niên liếc nhìn Ly Minh và không nói thêm gì nữa, nếu Lan Đình chỉ ở trình độ của Triệu Khiết Vũ thì đương nhiên dễ đối phó rồi. Chỉ sợ… Không phải!

Mang theo tâm trạng bực bội và không yên lòng đi ngủ.

Điều cô lo lắng chính là Lan Đình không dễ đối phó như thế, tuy là chị em. Mặc dù không phải chung một người mẹ, nhưng điều khiến cô tức giận chính là Lan Đình lại đối xử với bố như thế. Nếu bố ở đây và nghe thấy những lời nói đó của Lan Đình, ông ấy sẽ đau lòng biết bao?

‘Reng reng reng…’ Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng điện thoại đánh thức.

Cơn mệt mỏi vẫn chưa nguôi đi, cô tìm điện thoại ở dưới gối: “Ưm? Alo… Ai vậy?”

“Là, là tôi, Cố, Cố Tích Niên, là tôi đây…” Trong điện thoại phát ra giọng nói lo lắng của Trương Cảnh Nhi, đó mang theo tiếng khóc, gần như sắp bật khóc vậy.

Tích Niên cau mày, Trương Cảnh Nhi? Tại sao cô ta lại đột nhiên gọi cho cô vậy? Giọng nói này nghe cũng có chút không ổn: “Có chuyện gì vậy? Nếu không có gì, tôi còn rất buồn ngủ, cúp máy đây.”

Cô đã hết hy vọng với Trương Cảnh Nhi rồi, cho nên không còn bất kỳ sự tò mò và lưu luyến gì nữa.

“Tích Niên, đợi đã, đợi đã, xin cô đừng cúp máy, cứu tôi, cứu tôi…”

“Hả?” Tích Niên cau chặt mày, cô không nghe nhầm chứ? Trương Cảnh Nhi bảo cô cứu cô ta sao?

“Cô là Trương Cảnh Nhi sao?” Cô ngờ vực hỏi.

“Là tôi, là tôi đây, tôi xin cô, cứu tôi đi được không, Tích Niên, cô đến cứu tôi đi, hu hu hu…”

Tiếng khóc trong điện thoại càng lúc càng lớn, hai mắt cô tối sầm lại: “Tại sao tôi phải đến cứu cô? Xin lỗi, tôi đã không còn quan hệ gì với cô nữa.” Dứt lời, cô định cúp máy.

Đối với một người không xứng đáng, cô đã không còn sự cần thiết gì phải ra tay cả, thậm chí đến việc nghe cô ta nói cũng không cần, tình nghĩa chị em trước đây đã bị xóa sạch từ lâu rồi, đã không có gì để nói nữa.

“Không… Đừng cúp máy! Tích Niên, tôi xin cô!” Trương Cảnh Nhi gào thét.

Tích Niên dừng động tác cúp máy: “Trương Cảnh Nhi, tôi không cần biết cô hiện đang xảy ra chuyện gì nhưng đó cũng không liên quan đến tôi, xin cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”