Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 57: 57





Hạ Ngôn nhỏ giọng, trầm thấp nói ở bên tai cô: "Có người ở bên cạnh, rất kích thích phải không? Cơ thể sắp không chịu nổi rồi sao?"
Cô cắn chặt môi dưới không nói lời nào, chỉ lo Hạ Khả Doanh lại đột nhiên xoay người thấy hình ảnh khiến người ta ngượng ngùng này.

"Hừ...!Buổi tối hãy chăm sóc cơ thể cho tốt.

Cô không thể chờ được nữa rồi.

Hừ!"
Gương mặt ngượng ngùng đỏ cả lên: "Anh đừng như vậy."
Bàn tay của Hạ Ngôn từ từ rút khỏi quần áo của cô, nói nhỏ: "Hãy nhớ rõ lời tôi và cô đã nói đêm hôm đó.

Ở trường học nên biết thân biết phận!"
Cô khó chịu nghiêng đầu quay mặt vẫn chưa hết đỏ...!
Anh giơ tay lướt qua chiếc cổ nhạy cảm kia của cô.


Có lẽ do vừa mới bị anh kích thích nên cảm giác kỳ quái kia đã lên mà vẫn chưa xuống được, cô nhạy cảm né tránh sang một bên rồi kêu nhẹ: "Ưm..."
Khiến anh cười xấu xa một tiếng.

"Ồ? Hai người đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Hạ Khả Doanh nghiêng đầu qua, nhìn về phía anh hai và chị dâu.

Cổ Tích Niên hơi lúng túng: "Không có gì."
"Ya, Tích Niên, sao mặt chị lại đó như vậy? Sao thế ? Vừa nãy còn bình thường mà."
"Say xe đó mà..." Cô vội vàng bia một lý do lấp liếm cho qua.

Lúc này, xe ngừng lại, chỉ nghe tài xế ở trước mặt nói: "Tổng Giám đốc Hạ, tới trường học rồi."
Khả Doanh lập tức bị thu hút liền mở cửa xe nhảy xuống.

Tích Niên cũng chuẩn bị xuống xe, vừa mới xoay người.

"Khả năng nói dối của cô thật khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác."
Hạ Ngôn dùng giọng giễu cợt nói.

Cô lướt qua đôi mắt anh, biết là Hạ Ngôn đang nói chuyện cô đỏ mặt, lông mày nhíu lại: "Tôi nói dối không phải là nhờ phúc của anh hay sao!"
Chẳng lẽ còn muốn cô nói với Khả Doanh là bởi vì ở trên xe, tay anh đưa vào trong đồ lót của cô sao? Không đợi Hạ Ngôn trả lời, cô vội vàng nhảy xuống xe.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, do đó cổng trường học mọi người qua lại tấp nập.

Tâm trạng của Hạ Khả Doanh nhìn cũng không tệ lắm, chạy một mạch vào bên trong: "Tích Niên, cô bị say xe đã khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm, không sao rồi." Vốn là đã sắp quên chuyện xảy ra trên xe, tự nhiên lại bị nhắc tới, suýt chút nữa mặt cô đỏ lên, may mà vẫn kiềm chế được.

Tiến vào sân trường, người đến người đi nhộn nhịp, mọi người đều đi về phía hội trường lớn của trường học.


Ngày khai giảng đầu tiên là buổi lễ sao...!
Người đi vào nườm nượp, chiếc rèm vừa thiêng liêng vừa trang nghiêm ở trên sân khấu của buổi lễ cũng từ từ được kéo ra.

Chủ nhiệm các khóa của trường học đều ở trên sân khấu nói về nhân sinh quan và đọc một vài bài diễn văn chào đón học sinh mới.

Đặc biệt giới thiệu mấy du học sinh trao đổi từ Anh quốc tới, Hạ Khả Doanh chính là một trong số đó.

Ngay sau đó, đến thời gian hội trưởng hội học sinh phát biểu.

Một nữ sinh từ trong đám người đứng lên, trông khá cao, cô ta chậm rãi đi về phía sân khấu.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Trương Manh, là đàn chị năm thứ ba, đồng thời cũng coi như là hội trưởng hội học sinh.

Tôi vô cùng hoan nghênh khóa học sinh mới đến, hy vọng mọi người ở trường có thể cùng nhau trải qua một cuộc hành trình vui vẻ.

Dĩ nhiên, hội học sinh chúng tôi cũng sẽ mở rộng cánh cửa chào đón những nhân tài mới..."
Trên bục sân khấu, Trương Manh hướng về phía micro nói vô cùng lưu loát.

Dưới sân khấu, chân mày của Cố Tích Niên đã sớm nhíu thành một “chữ tỉnh, Trương Manh, trong bữa tiệc gặp phải cô ta, còn vì vậy mà gây ra mâu thuẫn không nhỏ, tại sao lại gặp ở đây chứ? Mà cô ta lại còn là hội trưởng hội học sinh? Đúng là số mệnh trêu người, nếu như để hội trưởng này biết cô cũng vào trường này thì cuộc sống về sau của cô khó khăn rồi.


Ngay tại lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ.

"Bây giờ, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh đại diện của khóa học sinh mới lần này.

Bạn học Cổ Tích Niên sẽ lên sân khấu dẫn dắt mọi người tuyên thệ!"
Trương Manh nói.

"Tích Niên, chị là đại diện của học sinh mới à, thì ra thành tích của chị tốt như vậy? Nhanh lên đi." Hạ Khả Doanh ngồi ở một bên lấy cùi chỏ thọt vào cô.

Tích Niên hơi bối rối, quên mất mình là đại diện của học sinh mới, lúc này muốn tránh cũng không tránh khỏi, rốt cuộc là duyên phận gì đấy chứ? Hay là số mệnh.

Cô đứng lên, dọc theo lối đi ở giữa, từng bước một đi lên sân khấu.

Khi vừa bước lên sân khấu, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Trương Manh bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tích Niên giống như rắn vậy, là cô? Vợ của Hạ Ngôn? Cô vẫn còn đi học sao?.