CHƯƠNG 493
Làm sao có thể chịu nổi khi thấy Huyên Huyên khóc không ra hơi chứ, Điền Quốc Gia mềm lòng: “Được rồi, đi, đi cùng hai mẹ con.”
Dù sao vừa mới phẫu thuật xong, chắc chắn không thể đi làm ngay được, cứ coi như là nghỉ ngơi thư giãn, ở bên Huyên Huyên chút thời gian.
Bàn tay nhỏ nhắn lau đi những giọt nước mắt, Huyên Huyên cuối cùng cũng bật cười, còn cố ý nháy mắt với mẹ, bé giỏi lắm đúng không!
Trong mắt cô thoáng hiện lên một nụ cười, Diệp Giai Nhi lén giơ ngón tay cái lên, thấy vậy, cô bé nhỏ càng cười vui hơn nữa.
Sau đó, Diệp Giai Nhi đến văn phòng bác sĩ trị liệu, hỏi thăm về một số vấn đề cần lưu ý cũng như những chỗ cần chú ý.
Ngay sau đó, cô đến thanh toán các khoản chi phí mấy ngày qua, bệnh viện cho cô biết tất cả những hóa đơn đó đã được chuyển sang tên anh Thẩm, và đã được thanh toán đầy đủ.
Khẽ sững sờ, sau khi cảm ơn, cô rời đi, sau đó mua ba vé đường sắt cao tốc trở về Tân Hải.
Đồng thời, cô cũng nói với ba mẹ một tiếng, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy cũng đồng ý với quyết định của cô.
Sợ có một mình cô thì sẽ quá bận, Quách Mỹ Ngọc cũng đề nghị đi Tân Hải để giúp cô chăm sóc, nhưng Diệp Giai Nhi từ chối.
Cô nghĩ, một mình cô chắc sẽ chăm sóc được, ba mẹ cô đã lớn tuổi rồi, cũng đúng là không tiện bôn ba nữa.
Từ chiều cho đến đêm, Thẩm Hoài Dương không đến bệnh viện nữa, mà chỉ gọi điện cho Huyên Huyên vào khoảng 8 giờ tối.
Diệp Giai Nhi không có ở trong phòng bệnh, cô ra ngoài mua một số thứ, còn phải ký gửi hết hành lý, vì vậy Huyên Huyên một mình nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại kéo dài rất lâu, Huyên Huyên cứ cầm điện thoại không chịu buông ra, cô bé cười đến mức mắt nheo lại thành vầng trăng khuyết, cũng không biết Thẩm Hoài Dương ở đầu dây bên kia nói gì nữa.
Mãi đến nửa giờ sau, mới cúp điện thoại, y tá cầm lấy điện thoại từ bàn tay nhỏ của Huyên Huyên, bảo cô bé đi ngủ.
Chuyến tàu cao tốc khởi hành lúc chín giờ sáng hôm sau, Diệp Giai Nhi đẩy xe lăn, còn Huyên Huyên thì đeo balo, trong lòng ôm một con diều ngôi sao màu cam, ngoan ngoãn đi theo.
Từ sau khi bị dạy bảo lần đó, cô bé ngoan và nghe lời hơn rất nhiều, dù không nắm tay mẹ cũng ngoan ngoãn đi theo, không chạy lung tung nữa.
Trước giờ lên xe, họ ngồi ở sảnh chờ đợi.
Trong phòng chờ có rất nhiều người, trong đó có một số người ồn ào nói chuyện, một người đàn ông trung niên bên cạnh vì ăn quá nhanh nên nhịn không được mà nấc cục: “Ức ức ức…”
“Khúc ca quanh co hướng lên trời cao mà hát, tóc trắng bồng bềnh trên mặt nước xanh, cọ đỏ kéo sóng trong.” Kéo dài giọng nói non nớt, Huyên Huyên nghịch ngợm đáp lại.
Nghe vậy, những người ngồi xung quanh đều cười phá lên, lũ lượt trêu chọc Huyên Huyên.
Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia nhìn nhau, trên môi nở nụ cười, có chút bất lực.
Lúc này, có tiếng rung từ điện thoại, sau khi nhìn dãy số, cô đứng dậy đi đến một nơi vắng vẻ rồi mới nhấc máy: Trạch Hy.”
“Chị và Huyên Huyên còn ở Tân Hải không? Tôi vừa mới từ Mỹ về, dự định hai ngày nữa sẽ đi Tân Hải. Đừng quên lời hứa của chị với tôi, phải làm tốt vai trò chủ nhà.” Thẩm Trạch Hy vừa nói vừa ngáp.
“Đó là tất nhiên.”