Lúc này Kỳ Vi Vi vẫn còn đang mắc bệnh mê trai, không nhận ra sự khác thường của Cố Sênh Ca.
Cô ấy ôm khuôn mặt nóng bừng, nói với đôi mắt tỏa sáng: "Thật là quá hoàn hảo, vừa nhiều tiền lại vừa đẹp trai, đúng là tình nhân trong mộng của hàng triệu thiếu nữ mà!"
Kỳ Vi Vi vừa nói xong thì chợt nghe thấy tiếng cửa phòng thử đồ ở phía sau mở ra.
Cô quay ra nhìn thì thấy Trần Xán đang hít vào thật sâu, kéo kéo lễ phục trên người xuống.
Lúc này Cố Sênh Ca vẫn đang trong trạng thái ngẩn người, Kỳ Vi Vi phải nhắc cô quay người lại xem kịch hay.
Cô dời mắt đi, quay người nhìn Trần Xán, lúc này mới chợt nhớ ra là vẫn còn trò hay đang chờ ở phía sau.
Đúng lúc này, cô gái bên cạnh Đường Cẩn Viêm cũng nhìn thấy Trần Xán đứng ở cửa phòng thử đồ, nhưng khi nhìn thấy trang phục mà cô ta mặc trên người thì lập tức sa sầm sắc mặt.
Hóa ra cô gái này chính là An Xuyến, người đã thiết kế ra bộ lễ phục này.
Sở dĩ mặt cô ta sầm xuống là vì nhìn thấy trang phục mình thiết kế lại bị một cô ả xà tinh cả khí chất lẫn hình tượng không phù hợp mặc lên người, còn biến nó thành đồ đi hộp đêm!
Thực sự là không cách nào nhìn được!
Cô ta đang định qua đó ra lệnh cưỡng chế cô ả kia cởi trang phục ra, nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cô dừng bước.
Bởi vì, khi Trần Xán quay người định nhìn hiệu quả xem thế nào, dây kéo vô hình trên lưng cô ta lập tức rách ra.
"Á á! Sao có thể như vậy được!"
Trần Xán thấy bộ lễ phục sắp tuột khỏi người, lập tức giơ tay che chắn phía trước.
Nhưng che được phía trước thì lại không che được đằng sau.
Từ lưng tới mông đều lộ hết ra ngoài.
Lúc này Kỳ Vi Vi mới hiểu vì sao ban nãy Cố Sênh Ca lại hào phóng đổi lễ phục nhường cho cô ả này mặc thử.
Hóa ra là để cô ta xấu mặt trước tất cả mọi người.
Kỳ Vi Vi thầm nghĩ: Đáng đời!
Xem sau này cô ta còn dám ăn nói ngang ngược nữa hay không!
Đường Cẩn Viêm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhìn lướt qua thấy nụ cười có vẻ có đôi chút đắc chí của Cố Sênh Ca.
Không thể không nói rằng cô gái này thật đúng là khá xấu xa.
Nhưng, xấu một cách gây hứng thú.
So với những cô nàng thảo mai vờ vịt, anh càng thích gái hư hơn.
***
Trần Xán đi ra khỏi phòng thử đồ, cầm lễ phục lên án với nhân viên bán hàng: "Chất lượng chiếc váy này quá tệ! Loại vải gì không biết! Còn bản giới hạn của nhà thiết kế? Tôi thấy có mà là loại hàng vỉa hè ấy!"
An Xuyến nghe xong, lập tức bước tới: "Này cô, món đồ mà cô nói là hàng vỉa hè này ấy, mỗi một hoa văn hoa hồng trên đó đều do tôi tự tay thêu từng đường chỉ một, còn về vải ấy, nếu như biết hàng thì mới có thể sờ ra được, đều là tơ tằm thượng hạng! Khi mang đi triển lãm ở tuần lễ thời trang Milan, bộ trang phục này đã nhận được sự ưu ái chú trọng của không ít nhà thiết kế nổi tiếng, mà tôi còn không bán, đặt ở đây chính là để tìm chủ nhân phù hợp với trang phục này."
"Nhưng cô, khi mặc thử chiếc váy này, biết rõ với thân hình mình không thể mặc được, mà còn cố kéo xuống, làm cho khóa kéo rách bung, tôi không bắt cô đền tiền coi như đã khách sáo lắm rồi, nhưng cô lại dám đánh giá trang phục của tôi như thế! Cho nên, hiện giờ cô đã chọc tức tôi rồi đó, bắt buộc phải đền theo giá gốc!"
Trần Xán nghe xong liền biết mình đã gây ra chuyện lớn, bởi vì cô ta nhìn theo mác áo, 108 vạn Nhân dân tệ*!
Thế là cô ta lập tức đẩy trách nhiệm lên Cố Sênh Ca: "Khóa vốn hỏng sẵn, lúc tôi nhận thì đã phát hiện nó hỏng rồi, là cô ta mặc thử bộ đồ này trước, muốn đền thì cô ta cũng phải đền một nửa!"
Nào ngờ Cố Sênh Ca lại nói: "Ở đây có camera theo dõi, lúc đổ lỗi lung tung cho người khác thì phiền cô ngẩng đầu nhìn trước đã, đừng có lúc nào cũng cúi đầu nhìn chằm chằm bộ ngực giả kia!"
Nhân viên bán hàng bên cạnh nghe thấy thế, không kiềm được bật cười, bọn họ đều nhao nhao làm chứng cho Cố Sênh Ca rằng chiếc váy này lúc được thay ra thì vẫn còn nguyên vẹn chưa hỏng hóc gì.
"Các người! Các người làm thế chính là bắt nạt tôi!"
Trần Xán lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vờ ấm ức tủi thân bấm gọi cho Hạ Mặc Thần: "Sếp Hạ à, anh mau tới đây nha! Mụ đàn bà xúi quẩy nhà anh bắt nạt em kìa!"