Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 107: Chu Tổng Đã Lâu Không Gặp



An Hạ thấy anh cứ im lặng không phản ứng gì liền lên tiếng trước.

"Chắc anh khá bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi ngày hôm nay.”

Chu Hạo chỉ nhoẻn miệng lên khẽ nở nụ cười chứ không tỏ thái độ gì quá lố, có một số việc anh đã biết hết chỉ là anh không nói ra. Anh tôn trọng cô và anh biết những gì cô nhận là đáng cả.

"Nhìn thấy em ở trước mặt, anh chỉ cảm thấy vui chứ không có bất ngờ."

"Chu Hạo anh thôi cái trò nói chuyện tình cảm đó đi, tôi hôm nay đến để giải quyết ân oán của chúng ta chứ không phải đến để chơi trò chơi nói chuyện xã giao với anh.”

Anh thả người ra sau, tư thế ngồi hết sức thoải mái, trên mặt không hề xuất hiện tia rối loạn hay lo lắng nào mà thay vào đó ánh mắt nhìn cô từ đầu đến cuối ngoài ôn nhu ra không còn điều gì khác. "Em có gì muốn nói thì nói đi."

Chu Hạo vừa dứt lời thì từ bên trong đám người có một người thân mặc âu phục đen, khí thế bức người, khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện. Thấy cậu ta, Chu Hạo khẽ nhíu mày nhưng không ai thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của anh.

Theo như những gì anh điều tra và tính toán thì có lẽ người đang đi vào là phó Tổng Giám Đốc Tàng Kiếm, người cùng An Hạ xây dựng công ty. Quả đúng như những gì anh nghĩ, cậu ta sau khi đi vào đứng ở trước mặt của cô chào xong quay người lại nhìn Chu Hạo khẽ nói.

"Xin chào Chu Tổng, tôi là Lâm Gia Hào hiện đang giữ chức vụ phó Tổng Giám Đốc của công ty Tàng Kiếm. Tôi rất vui vì gặp được anh ở đây nhưng lại thấy buồn vì không ít phút nữa anh phải rời khỏi chỗ này." Chu Hạo nhìn sâu vào ánh mắt cậu ta, anh có cảm giác phó Tổng Giám Đốc này nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm. Có phải cậu ta cũng thích An Hạ hay không? Điều này anh không chắc và cũng không muốn biết thêm.

"Anh hơi tự cao quá rồi đấy, nếu anh đã biết tôi thì chắc cũng đã nghe được danh tiếng của tôi đã lâu.” Đối với An Hạ anh luôn giữ thái độ hòa nhã để nói chuyện với cô, nhưng đối với người khác câu từ anh nói ra hết sức bén nhọn và có thể khiến đối phương nghẹn cứng họng. Hơn nữa thái độ cũng không mấy tốt đẹp với người khác.

Gia Hào đối với thái độ của anh không quá để ý lắm mà chỉ đi đến ngồi xuống kế bên An Hạ tiếp tục đợi cô phân phó công việc. An Hạ ngồi nãy giờ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh ngoài lạnh nhạt ra thì không còn bất kì cảm xúc nào trên đó, trong thâm tâm của cô đã thấy có chuyện gì đó không ổn rồi, nói Chu Hạo là người bình tĩnh trên thương trường nhưng không thể nào mà có thể im lặng để người ta khinh thường như thế. Trong đám đông lại một người bước ra, lần này là một cô gái, thân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và áo vest đen. Trên người tỏa ra hương mát dịu nhẹ nhưng thái độ của cô ấy thì rất là lạnh lùng, xem ra người tới không đơn giản.

"Chu tổng đã lâu không gặp.”

Di Nhã mắt không biểu cảm, khóe môi hơi nâng lên nhìn về phía Chu Hạo, anh nhanh chóng nhận ra cô gái này chính là cô gái năm đó dùng miệng nói những lí lẽ bắt ép anh ký đơn lên đơn ly hôn khiến hai người họ phải xa cách năm năm.

Cánh môi Chu Hạo giật giật, môi cũng mím lại không nói câu nào.

Di Nhã là một người thông minh dĩ nhiên biết được Chu Hạo vẫn còn oán hận chuyện năm xưa nên cô ấy không nói thêm nhiều, chỉ đi đến bàn mở cặp tài liệu lấy ra một bộ hồ sơ xong ngẩng đầu hướng nhìn anh chậm rãi nói.

"Xin chào mọi người tôi là Vương Dĩ Nhã luật sự của cô An Hạ, Tổng Giám Đốc công ty Tàng Kiếm. Hôm nay tôi đến đây là để thông báo cho anh Chu Hạo hiện giữ chức vụ Tổng Giám Đốc công ty Chu Thị về việc chuyển quyền Tổng Giám Đốc của Chu Thị cho cô An Hạ. Điều này có lẽ khá bất ngờ và gây hoang mang đến mọi người nhưng tôi đã làm đúng theo những gì pháp luật quy định mới có thông báo này. Mọi người có thể yên tâm chuyện này là sự thật và cô An Hạ hiện đang giữ số cổ phần công ty Chu Thị cao nhất là năm mươi một phần trăm so với anh Chu Hạo bốn mươi chín phần trăm.”

"Sau khi thông báo này được đưa ra mời anh Chu Hạo nội trong ngày hôm nay thu dọn văn phòng làm việc của mình đến một nơi khác để Tổng Giám Đốc mới có chỗ tiếp nhận.”

Nói xong Dĩ Nhã cầm lấy bảng thông báo đưa đến trước mặt Chu Hạo cho anh xem, để anh thấy được điều này hoàn toàn là sự thật.

Nhân viên đứng xung quanh vây xem bắt đầu bàn tán cả lên, công ty đột nhiên thay chủ họ thấy lo lắng cũng là điều bình thường. Nhưng họ không ngờ người vợ cũ của sếp lại trở về lật đổ sếp của họ như thế. Chỉ được vài phút cảm thấy hoang mang và họ đã nhanh chóng lấy lại được tinh thần. Bởi vì họ biết Chu Hạo không phải người tầm thường, anh đối với người khác đều rất đáng sợ và chưa bao giờ chấp nhận bản thân thua thiệt bất cứ một ai, nên họ tin công ty sẽ không rơi vào tay của người khác.

An Hạ vẫn ngồi yên nơi đó nhìn biểu hiện tiếp theo của anh như thế nào, anh có phản ứng gây gắt mà lao đến mắng chửi cô hay không?

Trái ngược với những gì An Hạ nghĩ, cô chỉ thấy Chu Hạo chậm rãi đặt tay lên tờ giấy, đầu ngẩng lên ánh mắt mơ màng nhìn cô, sau đó anh còn nở một nụ cười đau thương với cô. Không biết vì sao mà khi thấy dáng vẻ đó trong lòng cô rất là bối rối mà tránh mặt đi không muốn nhìn thấy anh.

Chu Hạo biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, từ lúc anh biết người đứng sau là cô thì đã biết cô hận anh đến mức nào, giọng anh có chút mất bình tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng:

"Đây là điều mà em muốn làm với anh sao? Em quên rằng công ty này bà nội đã cực khổ xây dựng như thế này sao? Em nhẫn tâm phá hoại những gì mà bà nội cất công làm nên sao?"

Anh không tức giận chỉ là muốn hỏi cô một số câu mà anh luôn nghĩ trong lòng, An Hạ bị anh hỏi bất ngờ tròng mắt có chút hốt hoảng nhưng bị cô nhanh chóng che đi.

"Chuyện của bà nội tôi biết nên giải thích sao với bà."

Anh nhìn cô gật đầu sau đứng lên bước lại gần phía cô, mấy tên vệ sĩ sợ anh kích động tổn thương cô mà đứng chắn lại trước mặt An Hạ không cho anh tới gần. Chu Hạo nhìn họ xong nhìn qua cô nói: "Chỉ muốn nói với em vài câu trước khi đi cũng không được sao?"

An Hạ nhìn anh, suy nghĩ vài giây xong vẫy tay kêu thuộc hạ lui xuống. Không gian bắt đầu trở nên quỷ dị đến đáng sợ, ai nấy đều sợ Chu Hạo sẽ nổi trận lôi đình mà lao đến giết An Hạ.

Nhưng mấy giây sau họ khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, Chu Hạo đưa tay ra kéo An Hạ ôm thật chặt vào lòng, môi nở nụ cười hạnh phúc.

An Hạ thấy có nhiều người đứng đây mà anh lại tùy tiện ôm cô như thế liền nổi cáu muốn đẩy anh ra nhưng lại nghe được giọng anh.

"Thật ra mọi chuyện em làm anh đã biết trước rồi chỉ là anh không nó không hành động mà thôi. Anh biết năm đó anh gây ra cho em nhiều vết thương, anh không mong em có thể tha thứ cho anh ngay lúc này, chỉ mong em bình an, vui vẻ sống cuộc sống của mình là được. Chuyện của bà nội em không cần phải lo, anh đã sắp xếp đâu vào đó hết rồi."

"Chu Thị từ nay về sau anh xin giao lại cho em, người khác muốn cướp Chu Thị anh sẽ liều mình lấy lại, nhưng đối với em, anh cam tâm tình nguyện dâng lên.”