Hôm sau An Hạ thật sự cùng với Ân Khánh đi đến gặp Lâm Gia Hào, anh ta bị giam giữ trong một cái lồng trông không khác gì đang nhốt một con thú hoang dại có thể gây nguy hiểm cho con người. An Hạ đi đến cúi thấp người xuống nâng khóe môi lên cười với anh ta.
"Chắc anh đang thất vọng lắm khi thấy tôi đứng đây.”
Lâm Gia Hào vừa thấy An Hạ bước vào đã rất hoảng hốt vì cô vẫn có thể đứng yên nơi đó mà không hề bị gì, điều này khiến anh ta tức điên lên.
"Xem ra mạng của cô cũng lớn lắm, tôi cứ nghĩ cô đi theo ông bà rồi chứ."
An Hạ không mảy may đến lời nói khích bác của anh ta, chỉ là cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, mặt thay đổi một cách nhanh chóng không còn tươi cười nữa mà là lạnh lẽo đến rợn người.
"Chúng ta không nên nói những chuyện phí lời, những gì anh đã làm với tôi và Chu Hạo lần trước hôm nay tôi đến đây chính là đòi lại."
Lâm Gia Hào tỏ ra thờ ơ trước câu nói của cô, anh ta biết cô chỉ là hạng phụ nữ yếu đuối trói gà còn không xong thì làm gì tính đến chuyện giải quyết anh. Anh ta thể hiện sự khinh bỉ ra mặt, miệng buông lời giễu cợt.
“Nếu cô không có Chu Hạo chống lưng thì cô làm gì được ai? Đến cả tôi còn có thể qua mặt một cách dễ dàng kia mà. Diệp An Hạ! Cô nên thức thời mà nhận ra bản thân mình vô dụng như thế nào đi."
Ân Khánh cung tay lại muốn đi đến cho anh ta một trận nhưng bị An Hạ nhíu mày ngăn lại.
"Anh cứ để em tự nói chuyện với hắn ta đi.” Ân Khánh biết cô đã quyết định làm gì thì nhất quyết làm đến cùng nên cậu không nói gì thêm mà lùi người về sau, cho cô nói tiếp.
An Hạ để tay lên thành ghế, ngón tay thon dài gõ mấy cái trông rất ma mị, nụ cười cũng hiện rõ lên sự thích thú.
"Tôi có bản lĩnh hay không thì lát nữa anh sẽ biết, chỉ là tôi muốn nói anh chưa chết được đâu. Tôi muốn trước khi tìm được Lâm Uyển Nhi, tôi sẽ không để anh chết một cách nhanh chóng như vậy."
Nghe nhắc đến em gái, Lâm Gia Hào nổi giận đi đến thanh sắt lắc mạnh gào lên.
"Con khốn tốt nhất mày đừng đụng đến em tao, nếu không tao có chết cũng không tha cho mày đâu." An Hạ đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi xuống trên má rồi mới nhướng mày nhìn Lâm Gia Hào một cách thách thức chứ không nói.
Dường như chịu không được nữa, Lâm Gia Hào nhẹ giọng xuống nói với cô.
"Coi như tôi cầu xin cô, chuyện là do tôi gây ra thì hãy để tôi gánh chịu. Uyển Nhi không làm gì hết, con bé giờ đây người không ra người ma không ra ma tôi cầu xin mấy người hãy tha cho nó."
An Hạ đá cái ghế đẩu bên cạnh ra ngã mạnh xuống sàn, chân bước nhanh lại đứng trước mặt anh ta. Tuy bị lồng sắt ngăn cách, nhưng Lâm Gia Hào có thể cảm thấy bản thân thật sự sợ hãi khi đứng trước An Hạ ngay lúc này.
"Anh đang cầu xin tôi sao? Lâm Gia Hào! Anh nên nhớ hôm đó Chu Hạo đã van xin anh như thế nào, anh sẽ không bị đãng trí mà mau quên như vậy chứ?" Anh ta nhất thời cứng miệng nhìn cô chớp mắt mấy cái rồi nhìn đi nơi khác.
"Hai viên đạn hôm đó anh bắn tôi và Chu Hạo coi như chúng tôi trả lại cho Uyển Nhi, còn những cú đánh mà anh đã ban cho Chu Hạo tôi sẽ lấy lại từng cái một. Những vết thương của tôi do anh gây nên, tôi sẽ dành cho em gái cưng của anh."
"Con chó, tao đã nói mày không được động đến em tao kia mà"
An Hạ nhíu mày không vui nhìn anh ta, miệng nghiến răng thốt lên:
“Mày dám kêu tao như vậy sao? Thế thì tao sẽ cho mày biết con chó này sẽ làm gì mày."
Nói xong cô quay người vừa bước đi cô vừa nói: "Vốn dĩ cho người đánh anh, nhưng anh lại không biết điều mà kêu tôi như thế thì tôi cho chó vào chơi với anh.”
“Mau đem thú cưng mà tôi nuôi bấy lâu nay vào đây.”
"Vâng quốc chủ."
Lâm Gia Hào mặt tái xanh lại, anh ta bắt đầu cảm thấy bất an khi nghe An Hạ nói những lời như vậy. Anh ta không sợ bị đánh chỉ sợ bản thân bị hạ thấp đến mức bị chó cắn không ra hình dạng gì.
An Hạ quay người qua thấy biểu tình sợ sệt của anh ta liền nâng khóe môi lên mỉm cười.
“Sợ rồi sao? Mới đó mà sợ rồi, tôi còn chưa nói trò chơi là gì kia mà."
*Gâu gâu gâu*
Tiếng chó sủa ngày một gần, đáy lòng Lâm Gia Hào càng khủng hoảng chân anh ta bất giác lùi về sau mấy bước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Rất nhanh cánh cửa gỗ mở ra, thuộc hạ của An Hạ tay cầm dây xích dẫn theo một con chó khổng lồ khuôn mặt rất dữ tợn, nó đang nhe hàm răng nó ra, mắt hướng nhìn Lâm Gia Hào đang trước mặt. An Hạ đi đến khụy chân xuống vuốt lên đầu nó nói nhỏ:
“Hắn là người xấu, con đến trừng trị nó giúp mẹ nhé Lucy."
Thấy cô lại gần con chó lập tức ngoan ngoãn dụi cái đầu của mình vào cánh tay An Hạ. Vì được cô huấn luyện từ nhỏ nên chỉ cần cô hất cằm một cái nó liền biết đối phương chính là con mồi mà cô cần nó nhắm đến.
An Hạ lấy dây xích từ tay thuộc hạ dẫn Lucy đi về phía Lâm Gia Hào, miệng lạnh nhạt lên tiếng.
"Mở cửa ra."
Anh ta hốt hoảng lùi người về phía vách tường, hét lên:
"Mày mau đưa nó đi ra ngay, tao không muốn thấy nó."
Bước chân An Hạ không có dấu hiệu ngừng mà càng ngày càng gần anh ta hơn, môi vẫn nhếch lên khi thấy Lâm Gia Hào hoảng sợ như vậy. Cô chậc lưỡi một cái rồi nói giọng trêu tức.
"Hóa ra Lâm tổng sợ chó sao? Tôi thật sơ ý quá, người dưới mình đã năm năm mà không biết nỗi sợ này, mong Lâm tổng bỏ qua cho. Nhưng anh yên tâm, Lucy nhà tôi rất ngoan, nó không cắn người, nó chỉ cắn khi ai đó dám mắng mẹ của nó thôi.”
Tuy đang sợ hãi nhưng lòng tự tôn của anh ta vẫn cao hơn, sau khi nghe cô khích bác như vậy liền hung tợn lao đến vồ lấy cô. Mọi người bên ngoài nhất thời khiếp sợ lao vào nhưng tất cả đều chậm hơn.
Tay Lâm Gia Hào sắp chạm vào cô được rồi thì dưới chân truyền đến cơn đau đớn không thôi, nhìn xuống thấy Lucy đang gặm lấy bắp chân anh ta. Lâm Gia Hào vội lấy tay đánh vào đầu Lucy nhằm để nó đau mà buông tha chân của anh ta. Nhưng dường như anh ta suy nghĩ sai, càng đánh nó càng lao đến cắn xé anh ta nhiều hơn.
An Hạ đứng một bên dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại nhìn cảnh trước mắt không bày tỏ cảm xúc gì.
Ân Khánh nhìn cô rồi nhìn Lucy đang cắn xé Lâm Gia Hào mà chỉ biết bất lực, cậu biết một khi An Hạ đã tức giận thì không ai có thể khống chế được cô. Nếu có thể, Chu Hạo mới là người lấy lại được lý trí của cô.
Cậu sợ cô gây ra án mạng mà đi đến bên cạnh nói nhỏ với An Hạ.
"Chắc cậu ta cũng hối lỗi rồi, em nên kêu Lucy dừng lại và tha cho hắn đi."
Cô khẽ quay qua nhìn cậu rồi không nói gì im lặng nhìn sự việc đang diễn ra tiếp tục. Ân Khánh thấy cô không phản ứng liền nói:
“Em ở đây tìm cách trả thù, còn Chu Hạo bây giờ không chút tin tức em thật sự không quan tâm đến cậu ta sao?"
Ân Khánh giả vờ thay đổi đề tài để thu hút sự chú ý của cô nhưng không ngờ An Hạ bất ngờ lên tiếng.
"Lucy dừng lại."
Lời nói của cô rất có hiệu lực, ngay lập tức Lucy đã dừng lại hết mọi hành động mà chạy đến bên chân của cô.
An Hạ dẫn Lucy ra giao lại cho tên thuộc hạ lúc nãy, mắt nhìn xung quanh căn dặn.
"Canh chừng anh ta cho cẩn thận, trước khi tôi quay trở lại không được để cho anh ta có bất kỳ chuyện gì."
"Tôi đã hiểu thưa quốc chủ.”
Ấn Khánh không hiểu cô đang định làm gì liền tiến lên mấy bước nói vọng theo.
"Em đi đâu đấy?"
An Hạ quay mặt qua mỉm cười thật tươi với cậu, tự nhiên thốt lên:
“Như anh nói đấy, em sẽ đi tìm Chu Hạo trở về." Nói xong cô nhanh chóng rời đi, Ân Khánh nhìn theo miệng nở nụ cười gượng gạo rồi cúi đầu xuống thì thầm: