Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 18: Mẹ Chồng Xuất Hiện



An Hạ cùng nội Chu đang cười nói vui vẻ thì nghe được ở phía sau có người lên tiếng.

Cô khó hiểu quay ra sau thì xuất hiện trước mặt cô là một người phụ nữ sang trọng, bà ấy mặc trên người bộ váy đen ôm sát cơ thể, cổ áo khoét sâu trông thật quyến rũ. Nhìn sơ qua cô đã biết được bà có thân phận không phải tầm thường, hơn nữa tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng phong cách ăn mặc này sẽ khiến nhiều người khó mà đóan được tuổi thật của bà.

Tổng Lệ thấy cô nhìn mình chằm chằm không phản ứng lại càng không vui, bà đi qua nhìn nội Chu rồi khẽ cúi đầu. "Con chào mẹ con mới tới."

Nội Chu ngồi đây dĩ nhiên là đã nghe được câu nói khi nãy của con dâu mình, mặt bà lạnh lại, nhìn Tổng Lệ trước mặt không cảm xúc trả lời:

An Hạ nghe cách xưng hô của hai người liền trợn to mắt kinh ngạc, thì ra người trước mặt cô đây chính mẹ chồng mà cô chưa gặp bao giờ sao?

Cô thật sự không biết bao nhiêu lần thử tưởng tượng ra mẹ chồng của mình như thế nào, nhưng đây là kết quả ngoài dự đoán của cô.

Chu Hạo đã hai mươi lăm tuổi, vậy tức mẹ anh ít nhiều gì cũng ngoài năm mươi, nhưng nhìn xem trước mặt cô là một người phụ nữ gợi cảm nhìn như mới ngoài bốn mươi, đây thật sự là một điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Nội Chu sau khi trả lời Tổng Lệ thì mới quay qua trở lại khuôn mặt vui tươi nhìn cô nói:

"Đây là mẹ của Chu Hạo, cũng chính là mẹ chồng của con."

An Hạ nhìn bà gật đầu như hiểu ý, xong đứng lên xoay người về hướng Tống Lệ cúi người xuống nói nhỏ:

"Con chào mę."

Tống Lệ thản nhiên ngồi xuống đối diện An Hạ rồi nói giọng đầy mỉa mai.

“Tôi không dám nhận từ mẹ của cô đâu, ai đời có cô con dâu nào mà cưới về được hơn một tháng mà chả thấy qua thăm hỏi mẹ chồng lần nào.”

Ánh mắt ghét bỏ nhìn cô rồi đưa tay lên giả vờ xem bộ móng mới làm của mình.

An Hạ không biết bà cố ý hay là không cố ý trách mình.

Nhưng phận làm dâu, cô phần nào cũng có lỗi nên mới trước sau như một, thể hiện sự kính trọng với bà.

"Con xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý hơn không làm cho mẹ cảm thấy không vui nữa.”

Tống Lệ tức giận ngồi thẳng người lên, miệng nghiến răng nói từng chữ một với cô.

"Cô còn muốn có lần sau?"

"Con.."

Cô định tiếp tục giải thích với bà thì nội Chu xen vào, giọng bà nội giờ đây đầy sự nghiêm khắc khiến người ta phải nể sỢ.

"Cháu dâu của tôi muốn làm gì thì làm, cô có ý kiến sao?” "Mẹ, mẹ nói gì kì vậy dù sao nó cũng là con dâu của con mà, con dạy dỗ nó thì có gì là sai?”

Nội Chu nhìn Tống Lệ trong mắt hoàn toàn không hề xuất hiện tia gợn sóng nào, mà chỉ bình thản nói: "Cô có xem nó là con dâu của mình à?" "Con..."

Tổng Lệ nhận được câu hỏi của bà thì ngay lập tức cứng miệng lại không biết nên trả lời ra sao.

Bà chưa kịp suy nghĩ để đáp trả nội Chu, thì bà nội lần nữa lên tiếng.

"Nếu xem nó là con dâu thì buổi hôn lễ hôm đó sẽ không vắng mặt của cô rồi, tôi nói cho cô biết, nó là cháu dâu yêu quý của tôi, cô muốn làm khó nó thì chính làm khó bà già này đây.”

"Me, con nào dám làm thể với me."

Mẹ Chu Hạo nắm chặt tay lại, mắt nhìn thẳng về phía cô không mấy tốt đẹp.

An Hạ cảm nhận được bà đang nhìn mình, nhưng không còn cách nào để tránh né mà từ từ ngẩng đầu lên chạm mắt với bà. Đến khi cả hai nhìn nhau, lúc này cô mới có thể thấy hết tất cả cảm xúc trong mắt của bà, ngoài sự ghen ghét nó còn ẩn chứa một thứ gì đó gọi là thù hận.

Cô thôi không nhìn bà nữa mà cúi thấp đầu xuống. Thì ra nguyên nhân hôn lễ vắng bóng bà không phải vì bà bận, mà là bà không muốn đến dự lễ cưới của anh và cô. Ngày tháng sau này của cô sẽ ra sao đây? Chồng không thương, mẹ chồng thì không ưa mình, cứ như có bao nhiêu đau khổ trong cuộc đời cô đều phải nếm trải từng thứ.

Chu Hạo thấy kế hoạch của mình không thành công như anh nghĩ, nhưng anh cũng phần nào chắc chắn được rằng, mẹ anh đang ngày càng ác cảm với cô.

Đây cũng xem như là một tiến triển, nếu đến lúc Uyển Nhi về, mẹ vì quả ghét An Hạ mà sẽ bất chấp mọi thứ để cho anh thành với Uyển Nhi, thuận cả đôi đường. Như thế thì hỏi làm sao anh không nóng lòng mà giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn lẹ. Nội Chu ho lên một tiếng rồi nói giọng đầy cảnh cáo. "Thu lại cái ánh mắt đó đi, cô dám làm cháu dâu tôi sợ, tôi sẽ cho cô biết cảm giác rời khỏi Chu gia là như thế nào.” Tổng Lệ nhịn không được nữa mà đứng bật dậy, đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt cô chất vấn nội Chu.

"Mẹ làm sao vậy? Con làm con dâu của mẹ mười mấy năm nay lại không bằng một đứa cháu dâu mới lấy về được một tháng sao?”

Nội Chu cầm lấy tách trà kế bên, thong thả đưa lên miệng nếm từng ngụm một, không nhanh không chậm trả lời Tống Lệ.

"Tự cô hiểu lí do vì sao tôi lại làm thế."

“Me."

"Nội, mẹ hai người đang nói gì thế?”

Từ đằng xa giọng một cô gái hớn hở đang chạy về phía này kêu lên.

Cả ba người đồng loạt quay lại, trước mặt họ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nụ cười tươi hiện trên môi cô ấy. An Hạ chăm chú quan sát cô ấy từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận, cô gái này có thể nhỏ tuổi hơn cô nhưng nhìn chiếc váy mà cô ấy đang mặc trên người thì nó đã nói lên được rằng thân phận của cô ấy là không nhỏ. Như chợt nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái thêm lần nữa.

Lúc nãy cô nghe không lầm thì cô gái này gọi bà nội và mẹ chồng cô là nội và mẹ. Vậy không lẽ đây là cô em gái của Chu Hạo mà lần trước Hàn Thiên có nhắc đến với Lãnh Thần?

Thiên Băng lúc này cũng đã đi đến đứng trước mặt cô và nhanh chóng nắm lấy hai tay cô hớn hở nói:

“Đây có phải là chị dâu không? Chị đẹp nhiều hơn em tưởng đấy, cuối cùng anh của em cũng có mắt nhìn người rồi.”

Chu Hạo đứng ở một góc bên kia, miệng nghiến răng nói thầm: "Con bé chết tiệt, chỉ giỏi phá đám chuyện quan trọng của anh là giỏi. Lựa ngay khúc gay cấn mà xuất hiện, đúng là tức chết người làm anh hai này mà.”

Thiên Băng nào hay anh mình đang đưa ánh mắt nguy hiểm về phía mình, nên vẫn thản nhiên cười đùa với An На.

Nội Chu thấy cháu gái mình kích động như vậy, lo cháu dâu cưng của mình sợ nên giả vờ cảnh cáo. "Cháu làm cháu dâu nội sợ là không xong với bà đâu." Thiên Băng buông tay cô ra rồi đi qua ngồi cạnh bà, xong thân mật ôm lấy cánh tay nội Chu, đầu dụi dụi vào ngực bà, giọng nũng nịu vang lên.

"Sao nội nỡ làm thế với con chứ, mới có cháu dâu là nội đã đá đít đứa cháu đáng yêu này sang một bên rồi sao?” Nội Chu bật cười thành tiếng, đưa tay lên xoa đầu đứa cháu gái dễ thương này.

Đây là Thiên Băng, em của Chu Hạo.

Chu Hạo rất cưng chiều em gái của mình nhưng không vì thế mà Thiên Băng có tính tiểu thư, trời thương cho bà có hai đứa cháu ngoan ngoãn, nghe lời.

Với Thiên Băng nó chỉ mới hai mươi lăm tuổi, bà già này cũng không lo mấy.

Còn về Chu Hạo, tính tình của nó ra sao bà đây rất hiểu, vì cái tính cục súc không ra gì của nó mà đến bây giờ hơn hai mươi tám tuổi rồi mà không có cháu dâu cho bà. Dù nói cô bạn gái kia của nó được nó yêu thương rất nhiều, bà lúc đầu cũng muốn đồng ý cho cháu mình tìm được hạnh phúc.

Nhưng bà đã cho người điều tra và phát hiện cô ta không phải là người tốt đẹp gì, mà chỉ là đang lợi dụng cháu của bà thôi.

Cũng chính vì thế mà bà kiên quyết ngăn cản chuyện tình này và bắt ép nó với An Hạ lấy nhau, bà tin sẽ có một ngày chúng nó sẽ có tình cảm với nhau thôi.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chả phải chúng ta có câu nói này hay sao và bà tin nó sẽ thành sự thật với hai đứa cháu của bà.