Cô Vợ Oan Gia

Chương 4: Xử lý nội bộ



Dù gì cũng là người mẹ nuôi mình hơn mười mấy năm nên sau đó Hà Nhiên vẫn gọi bảo vệ đến can ngăn mới chấm dứt cuộc hỗn chiến "đẫm máu" kia, nhưng mẹ của Diệu Nhi không muốn chấm dứt như thế, chửi mắng bà Hoa chán chê xong bà ta lại quay sang chửi mắng bà Hương.

- Con gái tôi tin tưởng chị như thế chị lại lừa nó, chị giỏi lắm! Lần này chị không cho nhà tôi câu trả lời thỏa đáng tôi quyết làm lớn chuyện này tới cùng!

- Có gì cứ bình tĩnh giải quyết với nhau chị ơi, chuyện này về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại bà nhà tôi cẩn thận.

Mọi chuyện dần sáng tỏ nên ông Thiên có ngu hơn nữa cũng không thể không biết chuyện vợ mình làm, dù trong lòng nghẹn cục tức to đùng nhưng vì muốn giải quyết êm đẹp chuyện này nên ông ta vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhịn đau nhường một mảnh đất ở gần trung tâm thành phố làm quà tạ lỗi thì mẹ Nhi mới đồng ý bỏ qua cho bọn họ.

- Anh Quý, bây giờ chắc anh cũng phải giải quyết chuyện trong nhà mình nên đám cưới của thằng Tiến với bé Nhiên chúng ta dời sang ngày khác nhé.

Xử lý xong chuyện của mình, ông Thiên lập tức kéo vợ con mình về để không mất mặt thêm nữa, trong phòng chỉ còn lại gia đình Hà Nhiên ngồi với nhau. Nếu tính ra người thiệt hại lớn nhất trong chuyện này là bà Hoa, vì chuyện nhầm lẫn tai hại này mà hợp đồng tưởng tới tay lại bị vụt mất, con gái nuôi không bị hủy hoại, ngược lại còn giành được mối ngon bà nhắm sẵn cho cái Quỳnh. Tức thì có tức nhưng trước mắt vẫn phải dỗ chồng mình trước đã, bà Hoa nhìn mặt ông Quý lạnh tanh thì ớn người, yếu ớt giải thích:

- Mình à, chuyện này chỉ là hiểu lầm...

- Bà câm mồm!

Ông Quý có nằm mơ cũng không ngờ tới vợ mình lại có thể làm ra khốn nạn như vậy với đứa con gái mình nuôi suốt mười chín năm qua. Nếu không phải cái Nhiên bị đưa nhầm vào phòng Minh Tiến, giờ ông cũng không dám tưởng tượng kết cục của con bé sẽ thế nào.

- Nhà học Quách đã trở nên lụi bại đến mức bà phải bán con gái để đổi lấy một bản hợp đồng rẻ mạt thế à?

- Tôi...

- Còn muốn ngụy biện hả?



Ông Quý thật sự rất tức giận vì không ngờ đến người vợ tào khang chung chăn chung gối của mình lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy. Quá táng tận lương tâm, đây là việc mà một con người có thể làm ra à?

Bị chồng nhìn với ánh mắt như vậy bà Hoa cũng bùng nổ, bà quay sang chỉ trích Hà Nhiên:

- Chúng ta nuôi con bé mười chín năm, chi phí nuôi một đứa trẻ đâu có rẻ, giờ còn phải cấp tiền cho nó đi du học nên tôi muốn nó bày tỏ sự biết ơn với nhà mình một tý thì đã sao? Cho dù có nuôi nó từ nhỏ thì nó cũng không thành con ruột mình được. Ông chưa nghe câu khác máu tanh lòng à? Bây giờ ông dốc hết ruột gan đối xử với con bé nhưng chắc gì nó đã biết ơn mình, khéo sau này nó còn quay lại chiếm hết mọi thứ của cái Quỳnh ấy chứ?

Bốp!

Đáp lại bà ta là cái tát trời giáng của chồng mình, nếu không phải Hà Nhiên đứng dậy kéo tay ông lại chắc bà đã ăn cái tát thứ hai rồi. Thu Quỳnh ngồi ở một góc câm như hến vì quá sợ hãi, cô ta không can đảm được như Hà Nhiên, cũng biết rõ trọng lượng của mình ở trong lòng bố Quý nên sau khi cơn sợ hãi đi qua, sự căm ghét, đố kỵ Hà Nhiên lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô ta cảm thấy bố mình quá thiên vị Hà Nhiên, chắc ông không biết cô con gái nuôi này của ông cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì đâu, có khi chuyện tối qua là do cô ta cố ý sắp xếp để hại ngược lại mẹ Hoa ấy chứ.

Tuy nghĩ vậy nhưng cô ta lại chẳng dám nói ra, sợ sẽ ăn tát như mẹ mình. Ông Quý bị Hà Nhiên cản càng tức hơn, cứ mở miệng mắng xa xả bà Hoa một chập mới dần nguôi nguôi rồi quay sang nói với Thu Quỳnh:

- Tuần sau bố đăng ký cho con khóa học kinh doanh cơ bản, con nhớ đi học đầy đủ đừng có đi theo mẹ con nhiều quá kẻo bị bà ấy dạy hư.

Hà Nhiên nghĩ thầm, có mà Thu Quỳnh dạy hư mẹ Hoa thì có. Mẹ Hoa tính mềm yếu, ba phải nên cứ bị em gái với con gái dụ miết, giờ gây ra họa lớn hai người kia cụp đuôi chạy hết để bà tự gánh chịu. Tuy thấy thương bà nhưng nghĩ đến bà bán cô cho lão Khánh là cô lại thấy không thương nổi bà ấy nữa.

Lão Khánh ở nổi tiếng trong giới là một người có sở thích biến thái đến bạo lực khi ở trên giường, giao cô cho gã có khác nào dồn cô vào chỗ chết đấu? Coi như lần này là bài học xương máu để bà rút kinh nghiệm, sau này đừng nhẹ dạ cả tin rồi nghe theo lời người ta xúi bẩy nữa.

Bà Hoa với Thu Quỳnh không phục nhưng chẳng còn cách nào khác vì cả hai đều phụ thuộc vào ông Quý. Rời khỏi khách sạn, sắc mặt ai nấy đều xám xịt như đưa đám, hai người càng tức giận hơn khi chỉ vài ngày sau đó ông Quý và ông Thiên đã chốt xong ngày cưới của hai đứa trẻ Tiến Nhiên. Thu Quỳnh thấy sắp mất người thương thì hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt, ông Quý mắng thì khóc rấm rứt kêu ông không thương mình rồi lại oán trách Hà Nhiên nhưng cô cứ như bị điếc với mù ấy. Mãi đến khi cô ta mắng cô không biết xấu hổ khi giật chồng tương lai của chị gái như mẹ ruột cô, cô mới phản ứng lại.

- Cái chuyện hôn ước của chị với anh Tiến ngoài chị với mẹ chị tự quyết định thì còn ai đồng ý nữa đâu mà chị nói như đúng rồi thế? Chị không thấy bác Hương vẫn đi tìm mối khác cho anh Tiến sau khi tôi với anh ấy hủy hôn à? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, muốn lấy được người ưu tú thì chị cũng phải ưu tú trước. Cứ há miệng chờ sung, sung rụng sạch cũng chả rơi trúng mồm chị đâu.

- Mày xem thường tao đấy à? Nếu không phải bế nhầm, bây giờ đứa quê mùa kệch cỡm là mày chứ không phải tao đâu!



- Nhưng chị cũng có hai năm để thay đổi còn gì? Bố đăng ký cho chị bao nhiêu khóa học, mời bao nhiêu gia sư về dạy thêm chỉ với yêu cầu duy nhất là chị tốt nghiệp cấp ba thôi mà chị cũng không làm được.

Hà Nhiên cũng biết rõ bắt một người sống từ bé ở thôn quê lột xác thành một cô tiểu thư cao quý không phải là chuyện một sớm một chiều nên thời gian đầu tất cả mọi người đều rất kiên nhẫn và dịu dàng với chị ta, cô cũng cố gắng sống khiêm tốn hết mức có thể để không chiếm hào quang của Thu Quỳnh. Nhưng việc cô ta không lấy nổi tấm bằng cấp ba dù có đến hai năm ôn luyện với hệ thống gia sư chất lượng hơn tất cả những người đã dạy cô mà Thu Quỳnh cũng không thể làm được thì chắc chắn là lỗi của cô ta chứ chẳng của ai hết.

Cô ta quá trầm mê vào việc hưởng thụ cuộc sống đột nhiên giàu lên trong một ngày mà bỏ qua việc bồi dưỡng tố chất cần có của một cô tiểu thư khiến cô ta dù là thiên kim hàng thật giá thật của nhà họ Quách máu mặt trong thành phố cũng không có một ai đến tìm cô ta kết thông gia. Ở cái giới này, thân phận và khí chất quyết định mức độ chào đón của một người, ai sẽ thích kết thông gia với một cô gái quê mùa, không giỏi ăn nói chứ? Nhỡ cô ta nói lung tung cái gì khiến bọn họ muối mặt thì sao?

- Thay vì ở đây cay cú với tôi thì chị đi trau dồi bản thân đi, không đừng nói đến chị không giỏi bằng tôi mà sau này chồng chị có khả năng còn không tuyệt vời bằng chồng tôi nữa đấy. Đừng thấy người ta nịnh mình thì nghĩ mình giỏi thật.

- Thực ra em có thể bỏ ba chữ "có khả năng" đi vì chắc chắn không có ai tuyệt vời hơn anh nữa đâu.

Minh Tiến từ đâu đi ra khiến hai chị em Nhiên Quỳnh giật mình, Hà Nhiên mặt đỏ lựng vì bị anh bắt quả tang, Thu Quỳnh lại giống như bắt được cọc rơm cứu mạng, cô ta vội chạy đến tố cáo Hà Nhiên với anh:

- Anh Tiến, anh nhìn xem cô ta cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật của mình rồi kìa. Anh mà lấy cô ta về nhà chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem.

- Tôi tưởng tính Hà Nhiên trước giờ vẫn thế chứ? Ngược lại là cô đấy, không làm cô tiểu thư hiền thục dịu dàng nữa à? Nhưng dáng vẻ nhe nanh múa vuốt này hợp với tính cách của cô đấy, y như mấy bà bán hàng ngoài chợ, chẳng có chút tố chất nào cũng muốn bước vào nhà họ Hoàng bọn tôi. Tránh xa tôi ra, đừng để cái mùi quê mùa trên người cô ám vào người tôi.

Với người mình không ưa Minh Tiến vô cùng độc miệng, hoàn toàn không chừa cho người ta chút mặt mũi nào hết. Lần này đến lượt Thu Quỳnh đỏ bừng mặt nhưng không phải vì xấu hổ như Hà Nhiên mà vì nhục nhã. Chớp mắt, nước mắt cô ta rơi đầy mặt, vừa khóc vừa tỏ vẻ đáng thương:

- Em cũng cố gắng thay đổi bản thân nhưng anh cũng biết đấy, em mới chỉ về nhà họ Quách được hai năm thôi trong khi Hà Nhiên được sống ở đây từ bé nên con bé giỏi hơn em là phải...

- Cô bớt viện lý do đi, tôi xem thường chẳng phải vì xuất thân mà vì cô không biết cầu tiến đấy. Trần đời tôi chúa ghét hạng người không thích phấn đấu lại cứ đổ tội cho số phận, cô cứ giữ tư tưởng này thì chết rồi cô vẫn thua Hà Nhiên thôi.

Thấy cô ta càng khóc to hơn, Minh Tiến nhức đầu nên nắm tay kéo Hà Nhiên ra chỗ khác mặc kệ Thu Quỳnh. Dù sao cô ta cũng chỉ diễn kịch lấy sự thương hại của anh thôi, anh thèm quản cô ta làm gì, quản vợ mình chả thiết thực hơn à.