Khi Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy Vân Tử Lăng là lúc cô đang ở đồn cảnh sát.
Cô đã bị cảnh sát bắt đến vì tội gây rối trật tự.
Sau khi Mạnh Thiên Tùng nhảy lầu, cảnh sát rất nhanh liền đến.
Vân Tử Lăng dù thế nào cũng không để người khác động vào thi thể của Mạnh Thiên Tùng.
Cô nói với bọn họ, đây là mưu sát!
Nhưng, không ai tin cô.
Cô ngăn cản không cho mọi người đem Mạnh Thiên Tùng đi, cô cần phải đi điều tra, xem xét.
Nhưng bọn họ căn bản không cho cô cơ hội, rất nhiều người, rất nhanh liền đem thi thể của Mạnh Thiên Tùng lên xe.
Cô điên cuồng la hét, điên cuồng mắng chửi, thậm chí còn đánh cả cảnh sát.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên có đánh người, đánh cảnh sát.
Sau đó, cô liền bọ bắt đến đồn cảnh sát.
Cô lúc này, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trong góc của đồn cảnh sát, giống như một khúc gỗ bất động.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen xuất hiện, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, cả người tràn ngập một cỗ lãnh lẽo đến đáng sợ.
“Tổng giám đốc Hoắc”, cục trưởng phân cục nhìn thấy anh ta đến, vội vàng đi tới, nhìn Hoắc Ảnh Quân cười chào hỏi.
“Thật ngại quá, gây phiên phức cho các anh rồi!” Quách Sở Tiêu lên tiếng trước.
“Không có gì, không có gì, có điều tâm trạng cô Hoắc rất không ổn định…” Cục trưởng nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, không khỏi lên tiếng.
Quách Sở Tiêu vội vàng nói: “Được rồi, chúng tôi biết rồi, cái đó, cục trưởng Phương, có tiện nói thêm không?”
Cục trưởng Phương nhìn Hoắc Ảnh Quân, rồi lại nhìn Quách Sở Tiêu, vội vàng đưa tay ra chỉ vào trong phòng ý mời vào.
Quách Sở Tiêu liền ngay lập tức đi qua đó.
Gương mặt người đàn ông anh tuấn vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt kia lại không giấu được sự tức giận.
Anh nhìn về phía cô, sải bước đi tới.
Cô ngồi trên ghế, dựa lưng vào tường, đôi mắt cô lúc này thất thần, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
“Tử Lăng…”
Anh khẽ gọi cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô không nói gì, đến ánh mắt cũng không hề dao động một cái, giống như một bức tranh.
Người đàn ông nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng để lên vai cô ôm lấy cô: “Anh đến rồi!”
Vân Tử Lăng từ từ ngước mắt lên, đôi mắt ảm đạm rơi vào trong mắt người đàn ông.
Trong phút chúc, trái tim người đàn ông khẽ thắt lại.
“Không sao, anh đến rồi, ừm?” Người đàn ông giơ tay ra nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Nghe vậy, nước mắt cô không kìm được rơi xuống, đôi mắt trong veo mở to hết cỡ, giọng cô nghẹn ngào nói: “Chú Mạnh nhảy lầu rồi…. chú, chú nhảy lầu rồi…”
Hoắc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, anh cũng là mới biết, cô có một người chú.
Trước đây, anh chưa từng nghe thấy cô nói qua,
Mạnh Thiên Tùng người này rất quan trọng sao?
“Là ông ta, là Vân Hâm Bằng, nhất định là ông ta giết chết chú Mạnh!” Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn chằm chằm Hoắc Ảnh Quân: “Là ông ta giết chết chú tôi!”
Hoắc Ảnh Quân khẽ cụp mắt xuống, trên gương mặt anh tuấn có chút trầm xuống, anh nhẹ nhàng an ủi cô, nói:
“Vân Hâm Bằng đã giết chú em sao? Nhưng ông ta… ở trong bệnh viện, chưa từng rời khỏi đó nửa bước!”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh.
“Anh biết, bây giờ em rất đau lòng, nhưng mà, cụ thể chuyện này là như thế nào, anh sẽ cho điều tra thật rõ, chúng ta về nhà đi! Được không?”
Vừa nói, anh vừa nằm lấy tay cô.
Nhưng, Vân Tử Lăng lại đột ngột rút tay mình ra khỏi tay anh.
Thấy vậy, người đàn ông càng cau mày lợi hại.
Lúc này, anh cũng không biết, người đàn ông Mạnh Thiên Tùng này đối với cô mà nói, rột cuộc quan trọng bao nhiêu.
“Tâm trạng em hiện giờ rất không ổn định, chúng ta trở về trước, từ từ nói, có được không?” Giọng điệu Hoắc Ảnh Quân nhẹ nhàng hết mức có thể nói.
Vân Tử Lăng nhìn anh với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, tậm chí còn được bao phủ một tầng hận ý trong đó.
Cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu, khẽ mấp máy môi, đè thấp giọng xuống: “Tức là, anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?”
Đôi mắt dài hẹp của Hoắc Ảnh Quân hiện lên một tia bất lực: “Anh không phải là có ý đó, cục thể chuyện này ra sao, không thể chỉ dựa vào một mình em liền có thể xác định được, hơn nữa, tội danh mưu sát không hề nhỏ, vả lại, mười phút trước, cảnh sát cũng đã đưa giấy tờ cho anh xem, đối với mọi di ảnh của Mạnh Thiên Tùng mà nói thì quả thực là tự sát, trong nhà không hề có bất cứ dấu vết gì bị hỏng hóc, càng không có bất kỳ dấu chân nào, chỉ có… dấu vết em xuất hiện!”
Vân Tử Lăng không nói gì, cứ vậy nhìn chằm chằm người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt này.
Một giây sau, cô đột nhiên bật cười.
Chỉ là, nụ cười này lạnh lẽo lạ thường.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy.
Xoay người, định đi về phía cửa.
‘Em muốn đi đâu?” Hoắc Ảnh Quân đi lên trước hỏi.
“Tôi muốn đi đâu, có liên quan gì đến anh không? Tổng giám đốc Hoắc!” Trong mắt cô hiện lên ý cười, lóe lên tia giễu cợt.
Khuôn mặt người đàn ông trở nên vô cùng lạnh lùng, nheo đôi mắt lạnh lõ, như có như không cười nhìn bóng lưng người phụ nữ này.
Một giây sau, anh đi lên trước, nắm lấy cánh tay cô.
“Về nhà, đừng làm loạn nữa!”
Vân Tử Lăng nhìn bàn tay đang nắm cánh tay cô, sau đó, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
“Sao, anh muốn học theo cảnh sát, đem nhốt tôi lại à? Hay là muốn khống chế sự tự do của tôi?”
“Vân Tử Lăng!”
Vân Tử Lăng lạnh lùng hất tay anh ta ra, giọng nói lạnh đến mức không có chút độ ấm nào; “Đừng gọi tên tôi!”
“Đủ rồi, em có biết hay không, bây giờ em đã bị người khác tố cáo rồi?” Giọng nói của Hoắc Ảnh Quân cũng trở nên lạnh xuống, cô nhóc này, đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao?
Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn anh, cười lạnh: “Tôi bị người khác tố cáo?”
“Trong phòng, đều là dấu vết của em, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, em mới đi xuống lầu có chưa đến ba phút, ông ta liền tự sát, em cảm thấy cảnh sát có nghi ngờ em không?” Hoắc Ảnh Quân cau mày nói.
Anh kỳ thực cũng không nghĩ gì nhiều.
Chỉ là, cục trưởng Phương trong điện thoại đã nói.
Chuyện này, sợ là đối với cô Hoắc mà nói đều là bất lợi.
Một khi, có ai đó khởi kiện, hoặc là, có người nhà nào đó của Mạnh Thiên Tùng đến báo án thì Vân Tử Lăng sẽ là nghi phạm đầu tiên!
Bây giờ, anh căn bản không muốn quan tâm Mạnh Thiên Tùng là ai.
Với cả, ông ta có thật sự là tự sát hay không.
ảnh chỉ quan tâm duy nhất một điều này, không muốn để Vân Tự Lăng bị kéo vào cái hố nước đục này.
Cô khẽ nâng cằm lên, cười lạnh: “Thế thì tôi… thật sự phải cảm ơn anh rồi, tổng giám đốc Hoắc!”
Nói xong, cô cười lạnh một cái trực tiếp đi ra ngoài.
“Cô Vân…” Quách Sở Tiêu và cục trưởng Phương nói chuyện xong, liền nhìn thấy Vân Tử Lăng.
Nhưng, Vân Tử Lăng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp vẫy một chiếc taxi sau đó ngồi lên rời đi.
Người đàn ông không nói gì, chỉ là đôi lông mày khẽ nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia độc ác…
—————————
Trên xe taxi, Vân Tử lăng nói với tài xế đến nhà tang lễ.
Sau đó, cũng không nói thêm một lời nào nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đây là hoa tử đằng, loài hoa mà mẹ cháu thích nhất, trước đây, khi nhà họ Bạch vẫn còn, trong vườn mỗi khi đến tháng năm hoa tử đằng nở rộ, mẹ cháu thích ở dưới gốc cây nhảy múa, tối qua chú nhìn thấy hoa tử đằng bên kia đường đều nở rồi, hát rất nhiều hoa cho cho mẹ cháu, cái này cháu cầm lấy, đẹp chứ!
“Chú mau về đi, đừng để người nhà phải lo lắng, nói ra thì còn lâu lắm.”
“Không sao, nếu như chú nhớ cháu, thì chú đến đi dạo trường cháu, có thể gặp được cháu.”
“Tử lăng, chú Mạnh ở thành phố Nam Dương không đi nữa, Cháu có cần gì thì đến tìm chú, chú Mạnh cho dù phải bỏ cả tính mạng này cũng sẽ dốc hết sức giúp cháu? Nghe rõ chưa?”
“Nhất định gọi điện cho chú, Tử Lăng, nghe rõ chưa? Có chuyện gì nhất định phải bàn bạc với chú có biết không?”
Vân Tử Lăng liền bật khóc, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Trong đầu cô bây giờ đều là những gì Mạnh Thiên Tùng nói, người đó, người chú vẫn luôn quan tâm cô.
Người đó, người chú vẫn luôn yêu mẹ cô…
Người đó, người chú mấy tiếng trước, vần còn cười nói ăn cơm cùng với cô…
Trong chớp mắt…
Cô đặt tay lên môi, cắn chặt, để mặc cho nước mắt chảy xuống.
“Tinh ting ting!” Đột nhiên, điện thoại di động của Vân Tử Lăng vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, không còn kìm nén nữa bật khóc: “Mẫn Hy, chú mình mất rồi…”
—————–
Nửa tiếng sau.
Vân Tử Lăng đến nhà tang lễ.
Nhà tăng lễ nửa đêm vô cùng lạnh lẽo.
Chỉ có nhân viên là đang bận rộn.
Vân Tử Lăng đi vào, cô nhanh chóng tìm thấy tủ đông của Mạnh Thiên Tùng.
Nhân viên nhà tang lễ nhận được tiền, tất nhiên đưa cô qua đó.
Trong quan tài băng trong suốt, Mạnh Thiên Tùng đã được nhân viên trang điểm trong nhà tang lễ trang điểm qua rồi.
Ông đã được cạo râu, trang điểm nhẹ, tóc cũng đã được chải chuốt qua.
Nhìn lên, trông vô cùng anh tuấn.
Đây là bộ dạng Vân Tử Lăng chưa từng nhìn thấy trước đây.
Cô nhìn người đàn ông hồi trưa vẫn còn sống sờ sờ, giờ phút này lạnh lẽo nằm ở đây.
Trái tim cô giống như bị ai đó bóp mạnh đến mức không thở nổi.
Ngay sau đó, nhiên viên nhà tang lễ, dựa theo yêu câu cầu của cô mang đến cho cô một bó hoa tử đằng.
Vân Tử Lăng mắt đó hoe, nhận lấy bó hoa tử đằng, từ từ đặt nó xuống bên cạnh Mạnh Thiên Tùng…
“Chú Mạnh, chú cầm theo bó hoa Tử Đằng này đi tìm mẹ cháu đi, có cái này, mẹ sẽ nhớ đến chú…” Vừa nói, nước mắt của cô vừa rơi xuống, cuối cùng cô trực tiếp quỳ trên mặt đất, ôm quan tài bật khóc.
“Cô Vân…” Đột nhiên, một giọng nữ xuất hiện.
Vân Tử Lăng nhướng mắt, nước mắt lưng tròng nhìn người nhân viên này.
“Thật xin lỗi làm phiền đến cô rồi, cái này là thứ ông ấy giữ khư khư trong tay, khi tôi giúp ông ấy trang điểm, mới lấy ra: “Vừa nói, nhân viên trang điểm vừa đưa chiếc khăn tay màu trắng cho cô.
Vân Tủ Lăng run rẩy cầm lất chiếc khăn tay, từ từ mở nó ra.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy một chiếc cúc áo màu đen viền vàng ở trong đó.
Đây là…
Đôi mắt cô khẽ nheo lại.
Chiếc cúc áo này, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Một giây sau, cô đột nhiên mở to mắt, trong phút chóc nước mắt liền rơi xuống.
Đây là cúc được làm riêng, là…
Là của người trợ lý riêng kia của vân Hâm Bằng!
“A………” Vân Tử Lăng hét lớn, tiếng hét vô cùng bi thương.
“Cháu xin lỗi… cháu xin lỗi….đều là lỗi tại cháu…”
Giọng cô nghẹn ngào không nói nên lời.
“Đều là lỗi của cháu… chú Mạnh… chú Mạnh, cháu xin lỗi… cháu xin lỗi chú…”
Cô quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống nền đất lạnh lẽo, một cái, lại một cái vô cùng mạnh.
Đều tại cô.
Tất cả đều tại cô…
Nếu như không phải tại cô, chú Mạnh cũng sẽ không chết…
“Vân Tử Lăng!” Vào lúc cô định quỳ xuống một lần nữa, Mộ Niệm Quang liền đi tới trước mặt cô, nắm lấy vai cô: “Em đang làm gì vậy?”
Vân Tử Lăng nước mắt lưng tròng ngước nhìn Mộ Niệm Quang, trán đã bị chảy máu.
“Em đang làm cái gì vậy? Em điên rồi sao?” Mộ Niệm Quang nhìn bộ dạng cô lúc này, vô cùng đau lòng.
Nước mắt Vân Tử Lăng lại lần nữa ồ ạt rơi xuống.
“Là em, là lỗi của em, em hại chết chú ấy” Vừa nói, lại muốn dập đầu tiếp.
“Nếu như chú ấy nhìn thấy em thế này, chú ấy có vui vẻ không?” Đột nhiên, Mộ Niệm Quang nắm chặt bả vai cô hét lớn.
Vân Tử Lăng đột nhiên sững người, cô quay lại nhìn anh.
“Đừng khóc, em đừng khóc nữa… có đau không, chảy máu rồi này!” Mộ Niệm Quang nhìn cô khóc, đôi mắt đau lòng cũng đỏ lên, tay run rẩy lau vết máu trên trán cô. “Anh tin chú ấy là một người tốt, là một người chú tốt của em, nếu như chú ấy nhìn thấy em thế này, nhất định sẽ rất đau lòng..”
Vân Tử Lăng không nói gì, chỉ là nước mắt sao cũng không kìm được cứ thế rơi xuống.
“Đừng sợ, sau này anh sẽ thay chú ấy chăm sóc em thật tốt có được không, em đừng buồn nữa, đừng không, hứm?” Mộ Niệm Quang khẽ mỉm cười, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng không khỏi chui vào lòng anh: “Anh Niệm Quang…”