Cái gọi là kích thích của Tô Nhã Kỳ đang, à ờ, trôi xuống.
Hoắc Vũ Hạo nhìn dòng nước, sau đó lại nhìn tàu lượn, không thể không nói: “Cái này thú vị sao, chúng ta thử cái này?””
Tô Nhã Kỳ nhìn chiếc tàu lượn đang lao qua, trong lòng cảm thấy có chút chột không thể giải thích được.
“”Chú Hoắc, thật ra trò này rất vui…””
Hoắc Vũ Hạo nhìn độ cao sườn đồi, sau đó một chiếc thuyền nhỏ đi xuống, cái này vui nổi à?
“Được rồi, đi thôi, rất vui!” Tô Nhã Kỳ không cho anh cơ hội quay lại, kéo anh đi tới đó.
Các nhân viên mặc áo mưa dùng một lần cho họ, sau đó cho họ lên tàu.
Chẳng bao lâu, con tàu bắt đầu lướt dọc theo đường ray.
Cuộc hành trình rất bình lặng, thỉnh thoảng có chút thăng trầm, nhưng biên độ không lớn.
“Vui vẻ?” Nhìn đứa nhỏ này vẫn luôn kinh ngạc, anh thật sự không hiểu, vui vẻ ở chỗ nào cơ?
“Đừng lo lắng, sẽ sớm vui vẻ!” Con tàu bò lên theo đường ray, chẳng mấy chốc đã gần như thẳng đứng.
“”Cái gì cơ?”
Con tàu dừng lại giữa không trung, tạo cảm giác như đang lơ lửng.
Tô Nhã Kỳ không khỏi hét lên.
Tuy nhiên, ngay sau khi giọng nói của cô cất lên, con tàu trượt xuống vun vút như rơi khỏi đường ray.
“”Cái gì vậy!”
Cú va chạm đột ngột cùng với nước ở hai bên đã ngay lập tức làm ướt hai người họ.
Khi định thần lại thì cả hai đã ướt nhẹt rồi.
“”Haha, có vui không, chú Hoắc…”” Tô Nhã Kỳ hào hứng nhìn anh rồi nói.
Quá trình này là thú vị và ly kỳ, thực sự vui vẻ!
Hoắc Vũ Hạo không nói chuyện, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực.
Tô Nhã Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt quen thuộc, cau mày …
Ơ?
Sao anh lại nhìn cô như vậy?
Cô nhướng mày và nhìn xuống theo ánh mắt của anh.
Nhìn thấy điều này, cô sững sờ.
“”A …”” Cô vội vàng lấy tay che ngực, nước chết tiệt này làm ướt đẫm quần áo của cô, bộ quần áo màu hồng không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng lại trở nên trong suốt khi gặp nước, còn có một bộ đồ lót bằng ren màu đen bên trong, rõ ràng một cách bất thường.
Tô Nhã Kỳ toàn bộ khuôn mặt ửng hồng, cô cúi đầu, cảm thấy có chút không ổn.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, vội vàng xoay người, bắt đầu vất vả điều chỉnh hô hấp.
Hai người tỏ ra khá lúng túng khi con tàu đang trượt từ từ.
Chẳng bao lâu, con tàu quay trở lại điểm ban đầu.
“”Quay mặt ra chỗ khác!””
Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo lạnh giọng nói.
Các nhân viên sửng sốt, vội vàng quay người đi.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu xuống thuyền, từ tủ bên hông rút ra một chiếc khăn tắm màu trắng, lập tức quấn lấy cô.
Tô Nhã Kỳ vội vàng đứng dậy, được anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn như mèo con.
Tuy nhiên, lúc này, hai tai cô đều ửng hồng.
“Ở đây có bán quần áo nào không?” Giọng điệu của anh bắt đầu tốt hơn khi cô che đi toàn bộ cơ thể.
Nhân viên cũng không nhìn lại, vội vàng thấp giọng nói: “”Ngay trước mặt có một khu mua sắm của công viên.”
Hoắc Vũ Hạo ôm Tô Nhã Kỳ đi tới chỗ đó.
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, ông chủ nói người tới hôm nay là ông chủ lớn, anh ta xa hoa bao toàn bộ sân chơi.
Vì vậy, tất cả nhân sự phải chăm chú đón tiếp, không được phép xảy ra sai sót, nhầm lẫn.
Chẳng bao lâu, họ đã đến cửa hàng nhỏ này, quả thật, họ có tất cả mọi thứ trong đó, áo, quần, nhưng chỉ là, không có đồ lót.
Tô Nhã Kỳ tìm một chiếc áo phông màu đen sẫm mặc vào, nhưng bên trong không có đồ lót, cô cảm thấy rất bất an.
Tất nhiên, nội y của cô đều ướt sũng.
Nếu mặc vào người thì thật sự rất khó chịu.
“Chị ơi, thật sự không có bán đồ lót ạ?” Cô nói nhỏ với một người phục vụ.
“”Xin lỗi em, đây là sân chơi. Quần áo đều được bán đều là phim hoạt hình và đồ kỷ niệm. Vì vậy, không có đồ lót. Ở đây cũng hơi xa trung tâm mua sắm, mà thôi, không sao đâu, của em cũng khó nhìn thấy.” Cô phục vụ cười nói.
“Thật không ạ?” Cô nhìn xuống.
“”Ừm, em rất gầy, của em cũng không lớn, nhìn không ra.””
“”Điều đó, điều đó, không sao cả…””
Cô chỉ có thể làm thế này, cô không thể nói với chú Hoắc là cô không có đồ lót được!
Sao cô có thể nói những điều như vậy được, quá ngại!
Một lúc sau, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Toàn bộ dáng vẻ cúi gằm, khom người vì sợ người khác nhìn thấy.
“Làm sao vậy, em không thích bộ này sao?” Hoắc Vũ Hạo bước tới hỏi.
“Không, không!” Tô Nhã Kỳ vội vàng đứng lên, cô sợ anh nhìn thấy nên nắm lấy cổ áo, mỉm cười làm cho quần áo của mình trông rộng rãi hơn.
Hoắc Vũ Hạo hơi nhíu mày, “”Sao lại chọn cái rộng như vậy? Là đồ unisex sao?””
“”Thưa ngài, cái này là mẫu phổ biến nhất năm nay ạ.”” Người phục vụ vội vàng nói, giọng điệu run rẩy.
Ôi trời, đẹp trai quá!
Thực sự đẹp trai hơn các sao nam đó!
“”Ừm, chú Hoắc, đi thôi, đi chơi trò khác đi.”” Cô vội vàng nắm tay anh bước ra cửa.
Hoắc Vũ Hạo không quan tâm, đi theo cô ra ngoài.
“Chà, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo đây?” Cô bắt đầu nhìn xung quanh.
“Đến đó đi.” Anh chỉ vào tấm biển lớn ghi “Ngôi nhà ma ám” trước mặt.
“Hả?” Tô Nhã Kỳ sửng sốt một chút, “Ngôi, ngôi nhà ma ám? Không, không, cháu sợ… “”
“”Đều là người đóng giả hết cả, đáng sợ chỗ nào cơ chứ?””
“”Không, cháu thật sự rất sợ…”” cô rùng mình.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nắm lấy tay cô nói: “”Đi theo tôi, tôi sẽ nói cho em biết một sự thật. Càng sợ thứ gì thì càng phải đối mặt với nó, có như vậy mới có thể vượt qua bản thân được. Chẳng hạn, em ghét một ai đó thì em tránh người ta được cả đời à? “”
Tô Nhã Kỳ còn chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, đã bị anh kéo vào.
Cả hai lên xe trượt.
Chiếc xe trượt từ từ trên đường ray.
Vừa đi qua tầng 1, bên trong căn nhà đã vang lên tiếng nhạc ảm đạm.
Tô Nhã Kỳ hai chân bắt đầu run lên một chút, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của anh, đôi mắt to hoảng hốt nhìn vào bên trong bóng đêm đen kịt.
“”Hù!” Một cái đầu rơi xuống từ không trung, ngay trước mặt hai người.
“”A!” Tô Nhã Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của anh, toàn thân căng thẳng, “”A, a, đáng sợ quá!”
Hoắc Vũ Hạo vừa định kéo ma đầu trước mặt ra cho cô, nhưng lại bị bất ngờ.
“”Uuuuu, cháu không muốn xem, cháu muốn đi ra ngoài, cháu muốn đi ra ngoài…””
Cô nhắm mắt, giữ chặt cánh tay anh, hét lên.
Lông mày của Hoắc Vũ Hạo dần dần nhăn lại.
Cánh tay anh khẽ cử động, và cảm giác mềm mại lại đến …
Anh giật mình.
Thiếu nữ này, cô ấy không mặc đồ lót!
“”AAAAA!”
Âm thanh khủng khiếp và sự xuất hiện đột ngột của những con quái vật khiến cô sợ hãi ôm chặt lấy anh.
“”Cháu sợ…” Cô dùng hai tay ôm chặt lấy anh, áp toàn bộ tay anh vào người mình.
“”Huhu..” cô vừa khóc vừa giãy giụa.
Cô muốn thoát khỏi cái nơi khủng khiếp này.
Tuy nhiên, cô không biết là cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã cứng đờ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng cũng được ra ngoài
Vừa nhìn thấy mặt trời, Tô Nhã Kỳ chậm rãi mở hai mắt nhắm nghiền.
Cô quay lại nhìn cửa hang tối om, rồi lại nhìn thời tiết rực rỡ, cô vừa khóc vừa lẩm bẩm: “”Chú Hoắc xấu xa, cháu đã nói đừng vào thì đừng vào, cháu sợ chết khiếp!”
Hoắc Vũ Hạo không lên tiếng, ánh mắt theo quần áo nhìn trước mặt.
Cô ngồi trên xe, chân yếu ớt không dám xuống, không để ý ánh mắt anh mà than thở một mình.
“”Cháu đã nói không muốn vào, chú còn bắt cháu…””
“”Từ nhỏ đến giờ tôi sợ nhất là ma, đêm nay nhất định gặp ác mộng…””
“”Bây giờ, giọng nói đó hiện tại đều xuất hiện trong đầu cháu.””
Và vào lúc này, không ngờ
Anh đột nhiên đưa tay ra
Nhẹ nhàng chạm vào tai cô.
“”Chú có nghe không vậy..?” Tô Nhã Kỳ sững sờ trước khi nói xong.
Thời gian như đứng yên.
Hoắc Vũ Hạo giống như vừa sờ vào một củ khoai nóng.
Tô Nhã Kỳ sững sờ trong vài giây, lúc này mới khoanh tay trước ngực hét lên, “AAAAA!”
――――
“”Chuyện gì đã xảy ra?””
Tô Nhã Kỳ thu mình trong góc tường, cúi đầu, im lặng ôm mình.
“”Nếu hôm nay không phải là tôi, là người khác thì sao? Em cũng mặc thế này, ôm cánh tay người khác thế này?””
Cơn giận của Hoắc Vũ Hạo bộc phát khi nghĩ đến những người con trai khác trong trường hợp này.
“Cháu không có!” Tô Nhã Kỳ vội vàng rống lên.
Trong giây tiếp theo, cô lại cất giọng nhẹ nhàng như quả bóng xì hơi, “”Đồ lót của cháu ướt sũng, mặc vào rất khó chịu, nhưng trong đó không bán đồ lót. Vẫn hơn mặc đồ ướt ra ngoài mà. Cháu không nghĩ là chú đưa cháu vào nhà ma, cháu, cháu cũng quên là cháu không có mặc..”
“”Tô Nhã Kỳ!””
“Vẫn còn nữa!” Cô nhìn anh, giải thích rất thận trọng: “Ngoài ra, cháu, cháu không chơi với người khác. Đây là lần đầu tiên cháu chơi trò này. Đó là hướng dẫn mà cháu đọc trên mạng. Thực tế, cháu chưa từng thử, cháu không hiểu..””
Nếu không, cô đã mang thêm đồ rồi!
Thấy vậy, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“”Đứng lên!””
Tô Nhã Kỳ tránh sang một bên, nhưng không đứng dậy.
“”Tôi nói lần cuối, đứng dậy!””
“Chú, chú, chú quay đi thì cháu mới đứng dậy!” Cô lẩm bẩm.
“”Cái gì? Không phải vừa nãy em đi đứng rất bình thường à?”
Mặt Tô Nhã Kỳ càng đỏ hơn, cô cúi đầu, vươn tay vẽ những vòng tròn trên mặt đất “”Cháu, cháu không có cố ý mà..””