“Chú Hoắc, tối hôm đó xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nhã Kỳ nắm lấy tay anh “Tại sao Tô Mai lại bỏ học?
Hoắc Vũ Hạo không nói chuyện, mà là cười ôm lấy cô, “”Đừng lo lắng, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa! Bây giờ nhà họ Tô chỉ có một mình em.””
“”A? Ý của anh là?”” Tô Nhã Kỳ Đường nhìn anh, “”Chú Hoắc, anh, anh giết người sao?””
Hoắc Vũ Hạo vỗ nhẹ lên trán cô, “”Nghĩ gì vậy? Nhưng mà anh nghĩ, kết quả kia còn khó chịu hơn là giết người nữa.”
Tô Nhã Kỳ khó hiểu, nhưng miễn không phải giết người là được.
Tuy nhiên, điều cô không biết là Hoắc Vũ Hạo đã cắt đứt mọi đường sống của Tô Văn Quốc.
Công ty bị mua lại, toàn bộ số cổ phiếu giá trị ròng của ông ta đều giảm xuống mức giới hạn, và biệt thự cũng bị thu mua.
Họ sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành phố Nam Dương nữa.
“Nhã Kỳ, lần này chúng ta sẽ đến Nhật Bản chơi.” Tịch Hạ đang ngồi ở bên kia cao hứng nói.
Lần này, thật sự tuyệt vời khi có thể đến Nhật Bản trong kỳ nghỉ cùng với Tô Nhã Kỳ.
Tất nhiên là có sự cho phép của Nam Minh Nhật.
“Hừ!” Tô Nhã Kỳ cũng rất vui vì Tịch Hạ có thể đi cùng cô đến Nhật Bản.
“Bao giờ thì cô kết hôn với cậu ấy?” Hoắc Vũ Hạo nghiêng người nhìn về phía Tịch Hạ.
Tịch Hạ giật mình, sau đó nhướng mày cười, “”Thôi đi, hiện tại chúng tôi vẫn ổn. Tương lai đến đâu thì đến thôi!”
Sau đó, cô ấy nhìn Hoắc Vũ Hạo, “”Chú Hoắc, khi nào thì hai người kết hôn?””
“”Ha”” Anh cười nhẹ, nắm tay Tô Nhã Kỳ, nhìn về phía Tịch Hạ “”Cô nghĩ chúng ta đi Nhật Bản lần này làm gì? Vì sao tôi lại thuyết phục Nam Minh Nhật để cô đi Nhật Bản cùng chúng tôi lần này?””
“Hả?” Tịch Hạ sửng sốt một chút, giây tiếp theo, cô chợt nhận ra “Chú Hoắc, lần này anh định sang Nhật để kết hôn với Nhã Kỳ sao? Vậy là, tôi đến làm phù dâu cho cô ấy à?”
Tô Nhã Kỳ cũng sững sờ, cô nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Gì cơ?
Kết hôn?
Kết hôn ở Nhật Bản?
“Chú Hoắc, những gì Tịch Hạ nói là thật hả?” Tô Nhã Kỳ nhìn anh, rất căng thẳng, đã sắp kết hôn rồi sao?
“”Thật may là cô ấy không ngốc.”” Anh cười nhẹ.
“”Nhưng mà, em vẫn chưa sẵn sàng”” Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên, không biết nên nói gì.
“Em không cần chuẩn bị, anh và bố mẹ chồng em chuẩn bị xong cả rồi.” Hoắc Vũ Hạo cười, đưa tay ôm cô, rất đắc ý.
Tịch Hạ lắc đầu, cuối cùng vẫn đưa ra một ngón tay cái.
Chú Hoắc, quá quyết đoán, quá đỉnh!
Cực kỳ ngưỡng mộ những người như vậy!
Phù dâu, uầy, đây là lần đầu tiên cô ấy làm phù dâu cho người khác, ừm, nghĩ lại vẫn có chút phấn khích!
Tô Nhã Kỳ nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong mắt tràn đầy cảm xúc.
Hoắc Vũ Hạo chú ý tới ánh mắt của cô, hỏi “”Sao vậy?””
“”Chú Hoắc, anh thật sự muốn lấy em sao? Em sợ, em sẽ không phải là một người vợ tốt.””
Hoắc Vũ Hạo cười nhẹ nói: “”Không sao, anh và em còn cả đời phía sau để học cách trở thành một đôi. Từ nay về sau, anh sẽ là bến đỗ của em, là nơi để em dựa vào!””
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ ôm lấy anh.
Anh ôm chặt lấy eo cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Cả đời còn lại mong anh dạy bảo nhiều hơn!”
Hoắc Vũ Hạo đáp xuống trán cô một nụ hôn.
“”Phần đời còn lại của anh còn rất dài, bạn nhỏ, mong em dạy bảo nhiều hơn!””
Tô Nhã Kỳ cười vòng qua eo của anh.
Chà, từ “hôn nhân” nghe thật đáng sợ, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận nó.
Vì anh sẽ bảo vệ cô, sẽ cùng cô trưởng thành.
Cô tin rằng hạnh phúc của họ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!”