“Cô nói cái gì?” Vân Tử Lăng bị sốc trước lời nói của cô ta.
Hoắc Nhã Linh nhìn về phía cô, sau đó đột nhiên bật cười một tiếng: “Lừa cô thôi! Nhìn cô lo lắng thế nào kìa!”
Vân Tử Lăng nắm chặt cổ tay cô ta, nghiêm túc nói: “Cô thật sự mang thai rồi sao?”
Hoắc Nhã Linh Phi lập tức trợn to hai mắt: “Làm sao có thể, bà dì của tôi mới đi được mười ngày thôi thì tôi mang thai cái gì chứ, sao mà nhanh thế được?” Nói rồi đưa một hộp quà cho cô: “Tôi biết cô không thích túi xách, đây là mỹ phẩm dưỡng da, cô cầm lấy dùng đi.”
Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ta rồi nhíu mày: “Cô thật sự không sao đấy chứ?”
“Ây dô, cô có muốn cùng tôi đi đến bệnh viện để kiểm tra cho cô xem hay không?” Hoắc Nhã Linh bất lực nhìn tôi, sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội vàng hỏi cô: “Đúng rồi, tôi vừa trở về đã nghe thấy chuyện của Vân Hà, là ai đã làm chuyện này, sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Vân Tử Lăng thấy dáng vẻ tò mò của cô ta thì nhân tiện nói: “Rảnh rồi thì về đọc nhiều sách vào, có gì không hiểu cứ hỏi tôi, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi!”
“Cái gì mà tốt nghiệp chứ? Tôi còn muốn học đại học nữa đấy có được không, bố tôi nói muốn tôi lấy bằng tiến sĩ, tốt nghiệp đại học xong sẽ lập tức ra nước ngoài du học!” Nói rồi cô ta giơ ngón tay cái lên, dáng vẻ vô cùng tự hào.
Vân Tử Lăng nhướng mày: “Vậy thì cũng phải chăm chỉ học tập, con gái có chút kiến thức quan trọng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều!”
Nghe vậy, Hoắc Nhã Linh mỉm cười, cô ta vội vàng nắm lấy cánh tay của cô: “Ý của cô là trông tôi rất đẹp đúng không?”
Vân Tử Lăng khẽ cười một tiếng: “Ừm!”
“Ha ha, cô rất có mắt nhìn người đó nha!” Hoắc Nhã Linh cười rất vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhìn cô ta hỏi: “Cùng nhau đi xuống dưới ăn sáng không?”
“Không được, tối hôm qua tôi mới về nhà, bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ, tôi phải ngủ bù thêm đã, cô đi đi!”
“Vậy lát nữa tôi sẽ nhờ thím Trương mang đồ ăn lên cho cô.”
“Được.” Hoắc Nhã Linh thản nhiên trả lời, sau đó mở chăn bông ra rồi chui vào.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng mở cửa phòng và đi ra ngoài trước.
Bây giờ cô vẫn còn bị sốc bởi những lời của Hoắc Ảnh Quân, cho dù lát nữa phải đối mặt với cái gì thì nhất định cô cũng phải làm rõ tất cả.
Tuy nhiên, thời điểm cánh cửa đóng lại.
Nụ cười của Hoắc Nhã Linh dần dần biến mất.
Cô ta ôm con búp bê bên cạnh và cụp mắt xuống, cả người đều thất vọng: “Mang thai kinh khủng đến vậy sao? Nhưng mình… đã làm chuyện còn đáng sợ hơn cả mang thai… rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ?”
――――――
Vân Tử Lăng đi cùng Hoắc Ảnh Quân đến công ty.
Bọn họ có thang máy chuyên dành riêng cho tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên cô tới vông ty GEG.
Công ty này là một công ty mà tất cả những người tài năng đều muốn vào làm.
Không chỉ có chế độ đãi ngộ đặc biệt tốt mà công ty còn cực kỳ coi trọng thực lực.
Chỉ cần bạn có năng lực và khả năng thì sẽ có cơ hội thăng tiến rất nhanh.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới văn phòng tổng giám đốc, giám đốc GT ở bên kia cũng đã đến đây rồi.
“Tổng giám đốc Hoắc!” Người kia nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân thì vô cùng lễ phép.
“Đây là vợ tôi, mọi người có thể thảo luận cụ thể.” Anh không tham gia, anh muốn xem cô chuẩn bị như thế nào.
Nghe vậy, giám đốc GT vội vàng nói: “Xin chào bà Hoắc, tôi tên là Vương Khanh, cô có thể gọi họ tên đầy đủ của tôi!”
“Được rồi, Vương Khanh, vậy thì anh cũng đừng khách sáo, cứ gọi tôi Vân Tử Lăng là được rồi, tôi vô cùng cảm kích vì sự sẵn lòng hợp tác của anh, đây là thông tin tôi đã chuẩn bị, anh hãy xem qua một chút!” Vân Tử Lăng Yun lấy ra một phần tư liệu từ trong túi rồi đưa cho anh ta.
Vương Khanh cũng không nhìn ra bên ngoài, ngồi xuống, nhanh chóng xem qua.
Vân Tử Lăng không vội, chỉ ở yên đây chờ đợi.
Một lúc sau.
Vương Khanh đóng tài liệu lại, nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô tự làm cái này sao?”
“Vâng, đây là kết quả của cuộc khảo sát gần đây của tôi, cũng như toàn bộ liên kết sản phẩm và tỉ lệ phần trăm lợi nhuận cuối cùng!”
Vương Khanh vô cùng kinh ngạc: “Cô có chắc là cô muốn chia ba bảy không? Cô ba chúng tôi bảy?”
Vân Tử Lăng gật đầu.
“Tại sao?” Vương Khanh không hiểu, làm gì có ai chia lợi nhuận kiểu này chứ
Như thế này thì có muốn kiếm tiền nữa hay không?
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, nhưng lại nhìn cô thật sâu, không tỏ thái độ gì với hành động của cô.
Vân Tử Lăng không muốn giải thích.
Đúng là bây giờ cô có rất nhiều quỹ tài chính để khởi nghiệp.
Nhưng dù vậy, cô vẫn phải dựa vào thương hiệu mạnh của GT.
Chia ba bảy, nhìn thì thấy như cô thua thiệt, nhưng trên thực tế, như vậy cô cũng kiếm được không ít.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là cô có thể giành được dự án này!
“Tổng giám đốc Hoắc, tất cả cổ đông của công ty đều đã đến, phóng viên cũng đến rồi, hiện tại anh có muốn đi qua không?” Quách Sở Tiêu vội vàng báo cáo.
Hoắc Ảnh Quân đứng dậy nhìn về phía bọn họ: “Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!”
――――
Ba tiếng sau.
Với sự ủng hộ mạnh mẽ của GT và sự ưu ái của ai đó, Vân Tử Lăng đã giành được dự án thành công.
Tất cả các cổ đông có mặt đều tỏ vẻ vui mừng, không hài lòng hoặc đến xem trò vui.
Nhưng khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, những người này cũng rời đi hết.
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại vài người bọn họ.
“Vân Tử Lăng!” Toàn bộ sắc mặt của Vân Hâm Bằng tái mét, ông ta không nhịn được gọi cô một tiếng: “Con qua đây, bố có chuyện muốn nói với con!”
Vân Tử Lăng đóng hợp đồng lại và đưa cho Vương Khanh: “Sau này xin hãy quan tâm đến tôi!”
Vương Khanh gật đầu: “Được, vậy tôi về trước nhé!”
Sau khi Vương Khanh rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại ba người Vân Tử Lăng, Hoắc Ảnh Quân và Quách Sở Tiêu.
Vân Tử Lăng mỉm cười đi tới: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Mày ra đây tao bảo!” Giọng của ông ta rõ ràng ngập tràn sự tức giận và độc đoán.
“Tôi đi cùng em!” Hoắc Ảnh Quân đứng lên.
“Không cần đâu, anh đang bận. Hôm nay tôi sẽ về nhà với ông ta, tôi muốn gặp Hà một chút, đến tối anh qua ăn cơm nhé!” Vân Tử Lăng nhìn về phía anh nói.
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân cũng không ép buộc, dù sao vừa rồi cũng ký hợp đồng xong rồi.
Anh vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết ở đây.
Thấy cô không để Hoắc Ảnh Quân đi cùng, sắc mặt tái như gan heo của Vân Hâm Bằng cuối cùng cũng trở nên tốt hơn một chút.
Ngay sau đó, cô đẩy ông ta ra rời rời khỏi GTG.
Tài xế đã đợi ở dưới lầu rất lâu, vừa thấy ông ta đi tới thì nhanh chóng đỡ rồi dìu ông ta ra phía ghế sau.
Vân Tử Lăng không đi ra hàng ghế sau mà ngồi vào ghế lái phụ.
“Hôm nay mày có ý gì?” Vừa tiến vào xe rời khỏi tập đoàn GEG, cuối cùng Vân Hâm Bằng cũng không nhịn được mà chất vấn cô.
Vân Tử Lăng không quay đầu lại, mà cười nói: “Ông không chúc mừng tôi giành được dự án này sao?”
“Tao hỏi mày là có ý gì? Mày có biết mình đang làm gì không? Mày không biết dự án này quan trọng với bố như thế nào sao?” Giọng của Vân Hâm Bằng tăng thêm vài độ.
Vừa rồi ở trong phòng họp cô khiến cho ông ta xấu hổ muốn chết.
Thế mà ông ta lại thua một công ty mới, thật là xấu hổ!
Nghe xong, lúc này Vân Tử Lăng mới quay đầu lại nhìn ông ta đang tức giận đùng đùng ngồi ở hàng ghế sau.
“Dự án này không chỉ quan trọng đối với ông, mà còn quan trọng đối với tất cả các công ty ở thành phố Nam Dương, hơn nữa, tôi cũng muốn dùng nỗ lực của bản thân để thành lập một công ty giống như ông!”
“Láo toét!” Vân Hâm Bằng giận tím mặt: “Chúng ta không phải người một nhà sao? Để bố cầm cũng như là của mày còn gì? Mày đưa tiền cho người ngoài cầm thì còn coi tao là bố nữa hay không?”
Người lái xe giật mình nhìn Vân Tử Lăng, có chút không tin tưởng.
“Tới nghĩa trang công cộng Giáng Trần!” Vân Tử Lăng lại mở miệng nói.
“Ông chủ…” Người lái xe có chút do dự.
“Tới nghĩa trang đi, tao cũng muốn để mẹ mày nhìn xem bây giờ mày đang làm cái trò láo toét gì!”
Vân Tử Lăng không nói gì, hai tay nắm chặt lại.
Cô đang làm gì?
Cô hiểu rõ hơn ai hết!
Cô không chỉ muốn cướp công việc kinh doanh của ông ta, mà còn muốn hủy hoại mọi thứ thuộc về ông ta!
Vân Hâm Bằng không thèm nói gì nữa, ông ta bị cô chọc điên lên, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Không biết mất bao lâu sau, cuối cùng thì chiếc xe cũng đến đích.
Vân Tử Lăng ra khỏi xe, Vân Hâm Bằng cũng ra khỏi xe.
Ông ta không để tài xế đỡ nữa, vốn dĩ ông ta chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng, ngồi trên xe lăn cũng chỉ để có được lòng thương cảm mà thôi.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng lạnh lùng cong môi, mua một bó hoa rồi bước vào trong trước.
Nhìn thấy điều này, Vân Hâm Bằng do dự, sau đó đảo mắt một cái.
Người tài xế biết điều lập tức mua ngay một bó hoa.
Sau đó, Vân Hâm Bằng yêu cầu người lái xe đợi ở đây, còn ông ta thì bước lên từng bước một.
Vân Tử Lăng đặt bó hoa trước bia mộ, ánh mắt dịu dàng: “Mẹ, con đến gặp mẹ đây!”
Lúc này, Vân Hâm Bằng cũng đi tới.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây, cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Bạch Hải Quỳnh sau hơn mười năm xa cách.
Vân Hâm Bằng cúi người, đặt bó hoa sang một bên, sau đó cau mày nói: “Đây là đứa con gái mà bà dạy dỗ sao? Nhìn xem bây giờ nó đã trở thành cái dạng gì đi?”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng vô cùng kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ gần như không thể tin được.
Câu đầu tiên ông ta thốt ra không phải là một lời xin lỗi.
Cũng không phải là nhắc lại chuyện cũ gì hết.
Mà là trực tiếp chất vấn Bạch Hải Quỳnh dạy dỗ cô như thế nào, nuôi dưỡng cô ra sao.
Trong lúc nhất thời, cô đột nhiên bật cười.
“Ha.”
Vân Hâm Bằng cau mày nhìn về phía cô: “Mày nói với mẹ mày xem mày làm những chuyện vô lương tâm nào đi, trên đời này làm gì có đứa con nào đến cướp mối làm ăn với bố mình? Lại còn giúp người ngoài đến hại tao? Hả? Mày muốn tao trở thành trò cười của thành phố Nam Dương sao?”
“Vậy thì sao?” Giọng Vân Tử Lăng đột nhiên cao lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Vậy tại sao khi đem tôi ra làm trò cười ở thành phố Nam Dương thì sao ông lại không nhắc đến chuyện này?”
Vân Hâm Bằng bị ánh mắt hung ác lạnh lùng của cô làm cho choáng váng, sau đó tức giận nói: “Đó là để giúp chị gái mày, mày là em gái của con bé, chị gặp khó khăn mà mày có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Ha!” Vân Tử Lăng gần như phát điên, người này đúng là cái loại không biết xấu hổ không ai sánh bằng mà.
“Cô ta là con gái của ông nên tôi phải giúp sao? Như vậy thì rốt cuộc tôi có phải là con gái của ông hay không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Vân Hâm Bằng cau mày gắt lên: “Vớ vẩn!”
“Nếu đã thế thì khi con gái của ông có khả năng đạt được thành quả lớn như vậy, không phải ông nên tự hào vì làm bố tôi sao, không phải nên vui vẻ cho tôi sao?”
“Vui vẻ? GT đang thực hiện dự án rồi, tao còn phải vui vẻ?” Nói rồi ông ta liếc cô một cái, rất không kiên nhẫn: “Tao nói cho mày biết, mày mau rút khỏi tập đoàn GT đi, mày muốn mở công ty thì cứ dựa vào tên tuổi của công ty tao, đến lúc đó tao sẽ giúp mày!”
“Giúp tôi cái gì?” Cô nhìn về phía ông ta.
“Đương nhiên là kiếm tiền, có tiền thì phải đưa cho người nhà mình chứ làm gì có đạo lý cho người ngoài?” Vân Hâm Bằng rất bất mãn với phản ứng của cô.
“Vậy ông muốn giúp tôi kiếm bao nhiêu, ông chia như thế nào?”
“Tao không muốn quay vòng vốn của mày, mày giao dự án cho tao, tao sẽ chia cho mày mười phần trăm!” Ông ta nói vô cùng khoa trương.
Vân Tử Lăng bị chọc tức thì bật cười, mười phần trăm…
“Đừng có nghĩ đấy là ít, cái gì mày cũng không cần chi, tất cả vật liệu phía sau đều do tao làm chủ hết, mày ngồi im một chỗ thu hoạch còn đòi cái gì nữa?” Nhìn thấy dáng vẻ không hài lòng của cô, Vân Hâm Bằng cực kỳ bất mãn, thậm chí còn có chút chán ghét.
Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng biểu hiện trong mắt cô đặc biệt trào phúng.
“Bây giờ mày đã kết hôn với Hoắc Ảnh Quân, muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, thế mà mày còn muốn cướp với bố sao? Chẳng lẽ mày không muốn địa vị nhà họ Vân ở thành phố Nam Dương này có thể cao hơn một chút hay sao?”
Vân Tử Lăng cụp mắt xuống, địa vị ở thành phố Nam Dương cao hơn?
Ông ta đúng là ảo tưởng!
Cô ngước mắt lên nhìn ông ta: “Xã hội này không thể tin tưởng vào ai, có người đã trở thành vợ chồng nhưng chớp mắt đã mỗi người một phương, thậm chí còn trở mặt giả vờ không quen biết, vì vậy nên chỉ có dựa vào tiền mới đáng tin cậy nhất, hơn nữa không phải ông vẫn muốn tôi ly hôn với anh ta sao? Lỡ như có một ngày anh ta nghĩ thông suốt rồi đá tôi một cái thì ít nhất tôi cũng có tiền để dựa vào, không phải sao?”
Vân Hâm Bằng nhíu mày: “Mày là con gái của bố, nếu mày thật sự ly hôn thì sao bố có thể bỏ mặc mày được? Được rồi, đừng có làm loạn nữa, bây giờ để bố giải quyết chuyện này đi!”
Quan tâm đến cô?
Mười mấy năm qua ông ta có để tâm đến cô sao?
Ông ta nói lời này mà không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao!
“Có nghe thấy bố nói chuyện hay không?” Thấy cô không đáp, ông ta lại càng tức giận hơn.
Vân Tử Lăng không muốn nói những điều vô nghĩa với ông ta, cô trực tiếp trả lời: “Xin lỗi, tôi đã ký dự án với tập đoàn GT, không thể cho được!”
“Mày nói lại lần nữa?”
“Tôi nói, tôi không cho!”
Nghe vậy, Vân Hâm Bằng vung tay lên định đánh cô.
Nhưng mà Vân Tử Lăng lại đột nhiên cất giọng: “Tát tôi ngay trước mặt mẹ tôi, ông không sợ nửa đêm tỉnh mộng sao?”
Tay của Vân Hâm Bằng dừng lại ngay lập tức.
Ông ta quay đầu, nhìn người phụ nữ trên bia mộ, nhíu mày.
Vân Tử Lăng bật cười một tiếng, đôi mắt có chút đỏ lên: “Ông nhìn mẹ tôi đi, nhìn người phụ nữ trên bia mộ đi, người phụ nữ này đã hiến dâng cả cuộc đời của mình cho ông, ông nói cho bà ấy biết, ông đã từng phản bội bà ấy hay chưa? Đã từng hại bà ấy hay chưa?”
Hai tay Vân Hâm Bằng khẽ run, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt trên tấm bia mộ.
“Ông có tin vào đạo luân hồi hay không?”
Vân Hâm Bằng nhíu mày nhìn về phía cô.
“Một số người làm việc trái với lương tâm, ông trời đều đã nhìn thấy tất cả, không phải là không có báo ứng, chỉ là thời gian chưa tới mà thôi!”
“Mày, mày, mày có ý gì?”
“Không có ý gì đâu, ông xem mẹ tôi đang cười đấy, ông đoán xem bà ấy cười cái gì?” Cô chỉ vào bức ảnh của Bạch Hải Quỳnh trên bia mộ, đột nhiên nghiêng người về phía ông ta, thần bí nói.
Vân Hâm Bằng nhìn vào bia mộ, quả nhiên Bạch Hải Quỳnh trên đó đang mỉm cười.
Không hiểu được, ông ta cảm thấy có chút kinh hãi nên tức giận nói: “Về nhà trước rồi nói!”
Ông ta vừa dứt lời thì lập tức quay mặt đi thẳng.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng gạt sự lạnh lùng sang một bên, tiến lên một bước, vươn tay chạm vào bia mộ, trong ánh mắt hiện lên tia sáng dịu dàng.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đây là bước đầu tiên của con, đêm nay trò hay mới bắt đầu!”
Cô nói rồi đặt một nụ hôn lên trên bia mộ.
Một giây tiếp theo thì quay người lại rồi bước từng bước xuống.
Vân Tử Diễm, Vân Hà, Cố Di Nhân.
Cứ chờ đấy.
Đêm nay cô sẽ khiến cho nhà họ Vân “nổ tung” một trận!