Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 504: 2 vân khanh ôm anh rất chặt!






“Lục Mặc Trầm, anh có ở đó không?”Không có tiếng trả lời. Cô lần lượt bật công tắc trên tường. Trong phòng khách không có ai, cô đi ra ngoài hành lang.Đèn vừa sáng, đi được vài mét thì cô liền nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, một cái đầu màu đen xuất hiện bên cạnh giường.Bóng người của người đàn ông hình như đang ngồi trên mặt đất.Vân Khanh bước nhanh hơn, nhíu mày lại, vừa không chắc mà lại rất chắc chắn: “Lục Mặc Trầm!”Cô gọi rất lớn tiếng, trong lòng tức giận.Cô sững sờ khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng, anh tuấn.Cô sửng sốt, bước chậm hơn, đi về phía cửa. Mùi rượu nồng nặc sặc vào mũi.Người đàn ông ở bên kia giường, ngón tay mảnh khảnh cầm bình rượu, chầm chậm xoay người lại.Anh dường như mê sảng, đôi mắt đen láy, nồng nặc mùi rượu. Lúc nhìn thấy cô, sự biến đổi của con ngươi khiến cô không thể nào hiểu nổi.Có tiếng cười, có phản kháng, có im lặng sâu sắc, còn có nỗi đau nhói lòng hòa lẫn vào nhau.“Lục Mặc Trầm, anh...” Vân Khanh chưa từng nhìn thấy anh trong bộ dạng này.Khuôn mặt điển trai của anh được bao phủ bởi những sợi râu xanh. Mái tóc ngắn của anh rủ xuống. Anh đang làm gì vậy?Tại sao...lại suy đồi đến vậy?Vân Khanh nhìn anh bước tới.Trong mắt Lục Mặc Trầm có gì đó hư ảo. Anh ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, trắng bệch, gò má lạnh lẽo, mái tóc đen mềm mại xõa tung trước mặt. Cô mặc một bộ quần áo rất đơn giản, đang run rẩy. Anh cau mày, trong mắt hiện lên một tia đau thương. Anh nghĩ, có phải cô của sáu năm trước nhìn anh bước tới, có khác biệt lớn hay không?Cô ấy vẫn là cô gái nhỏ bé năm nào, không mặc đồng phục, không mang giầy cao gót, tóc được búi cao, trên khuôn mặt có nụ cười trong trẻo và rạng rỡ.Anh mỉm cười, đôi môi mỏng cong lên như làm cảnh vật cũng trùng xuống.“Anh làm sao thế?” Vân Khanh nhỏ nhẹ, dịu dàng hỏi, giọng nói hơi vội vàng, hơi thở gấp gáp. Đến trước mặt anh mới phát hiện cơ thể mảnh khảnh của anh đang ngã trên mặt đất.Cô ngồi xổm xuống, ánh mặt hiện lên nhiều nghi vấn, “sao không về nhà? Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Nhìn anh có vẻ rất buồn.”Đôi tay mềm mại của cô ôm chặt láy khuôn mặt rắn chắc của anh.Sự ấm áp dịu dàng và hương thơm của cô khiến tâm hồn anh xao xuyến. Anh né tránh cô, đứng dậy, cau mày.Vân Khanh sững sờ nhìn thấy anh run rẩy đứng lên, cô vội đưa tay ra dìu anh.Anh lùi về sau, một chân đứng thẳng, hơi loạng choạngVân Khanh cúi xuống mới nhìn thấy chân của anh đã bị thương. Trên quần anh có mảnh băng gạc, cô chạy tới, ngồi xuống hỏi, “làm sao thế này! Sao anh lại bị thương thế này? Sư huynh cũng không nói gì. Vết thương lớn thế này là do đụng xe hay làm sao? Lục Mặc Trầm à, anh muốn làm em tức chết có phải không? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh nói đi chứ!”Cô có thể bị sự kích động làm cho phát cáu. Người khác không làm cô cáu được nhưng anh thì có thể.Lục Mặc Trầm cụp mắt xuống, mái tóc che đi hốc mắt sâu và mọi thứ bên trong.Anh thở hổn hển, nồng nặc mùi rượu, lông mày nhíu chặt.Vân Khanh bước tới, nắm lấy tay anh một lần nữa. Có vẻ như anh hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, khàn giọng nói “Vân Khanh”Cổ họng anh cuộn trào, vô cùng chán nản.“Anh có thể nói cho em biết anh làm sao không? Em rất lo lắng cho anh.” Cô bình tĩnh hỏi, đôi mắt hơi đỏ hhoe.“Vân Khanh”“Vân Khanh”Anh ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, đường viền quai hàm như một nét vẽ tinh xảo, lông mi mảnh mai che bóng hình dưới mi mắt.Bóng dáng đó, dường như đã che phủ cả người anh.“Vân Khanh” Anh cúi đàu, cuối cùng cũng nhìn cô, cổ họng anh cử động nhưng không biết anh nói cái gì, nói thế nào, nói ra làm sao.Vân Khanh rướn người, dựa vào bộ ngực rộng không gì so được này. Dưới mùi rượu nồng nặc đều là cử động nặng nề của lồng ngực và hơi thở của anh.






— QUẢNG CÁO —