Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 606: Cô ôm lấy anh!






Vân Khanh ngồi ở ghế trước, trong đầu chỉ còn tiếng lắc ầm ầm cùng với câu nói vọng lại của cảnh sát.Gia Ngọc tạm thời nói cô đem Tiểu Đào Tử đi, cô không về nhà, cô đi làm trước.Vân Khanh biết cô sợ rằng Tiểu Đào Tử sẽ nhận thấy được chuyện gì đó, rõ ràng đến Liên gia cũng không dám trở về.Cô ngủ một hồi thì lại giật mình tỉnh lại, Lục Mặc Trầm nắm tay cô rất nhiều lần.Đến tiểu khu chỗ Tô Gia Ngọc ở, Lục Mặc Trầm ngang nhiên xuống xe, nhíu mày nhìn kỹ xung quanh tiểu khu.Vân Khanh xuống lầu mua điểm tâm, đi đến người đàn ông đang hút thuốc, cố gượng cười: "Thành bộ dáng thế này được không?""Tự nhiên chút." Anh ôn trầm, vẫn nắm tay nhỏ của cô."Hai người liền đi lên tầng 4, Vân Khanh gõ cửa nhà đối diện, chỉ lát sau liền mở, một người già đi đến: "Cô Vân, Gia Ngọc đâu?"Vân Khanh nở nụ cười, nhìn vào bên trong: "Gia Ngọc tăng ca, bà nội Lưu, tiểu Đào tử đã dậy chưa?"Không đợi bà nội Lưu trả lời, cánh cửa đã truyền ra một âm thanh nho nhỏ: "Tiểu Đào tử đã dậy rồi nha, Tiểu Đào tử phải làm một trái đào xinh đẹp, dì Khanh Khanh!"Vân Khanh lập tức chỉnh trang lại sắc mặt, miệng cười ngồi xổm xuống: "Ha ha, sớm nha, con bé này.""Ôm con một cái đi dì Khanh Khanh, Tô Gia Ngọc hư hổng, sao lại đi đổi ca như vậy. Mẹ con gần đây đều về rất trễ, chờ đến con cũng rất buồn ngủ buồn ngủ..." Bé giơ tay, học bộ dáng dụi mắt, mím miệng nhỏ.Trái tim Vân Khanh nhói lên một cái, cúi người ôm lấy bé, rất nhẹ, cô nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc tơ mềm của bé: "Ngoan, Tiểu đào xinh đẹp, mẹ con cũng không phải ngày đầu tiên bận rộn. Gần đây mẹ con ... có một hạng mục, trước kia cũng hay có chuyện này, con có biết không, vì vậy nên dì muốn đón con tới nhà dì, ở với mười bà mười bốn vài ngày, con thấy thế nào?"Tiểu Đào Tử trợn tròn mắt, trong nháy mắt nhảy lên nụ cười: "Thật vậy chăng? Cũng lâu rồi con cũng chưa gặp được mười bốn và tiểu Cát Cát!""Thật đó, bữa sáng mua cho con nè, dì đi dọn quần áo cho con được không?""Được ạ, con dẫn dì đi."Bé hỏi bà nội Lưu chìa khóa, vui vẻ đi tới, lúc này mới thấy một bóng dáng người đàn ông cao cao, Tiểu Đào Tử lờ mờ, chớp mắt, lại chớp mắt, quan sát gương mặt nghiêm trang đó, đột nhiên mở miệng kêu lên: "Ba ba..."Vân Khanh cũng lờ mờ, nhìn về phía Lục Mặc Trầm."Dì Khanh Khanh, có phải dì đưa ba con đến gặp con không! Đây là sự thật sao?" Con bé còn đang ảo tưởng, nheo mắt lấp lánh: "Chú, rất đẹp trai nha! Giống như diễn viên vậy!"Vân Khanh dở khóc dở cười, y như lúc tiểu Đào tử gặp mười ba mười bốn, cũng không phải ở Dự Viên cho nên chưa gặp Lục Mặc Trầm.Con bé kia vẫn nhớ đến người ba mà bé chưa hề thấy mặt mũi như thế nào.Vân Khanh cúi người, sờ đầu bé, có chút khó xử :"Vị này a, là ba của mười ba và mười bốn."Tiểu Đào tử chầm chậm chớp mắt một phen, a ... một tiếng, vẫn hí mắt cười: "Thì ra là ba của mười bốn! Lại đẹp trai như vậy...! Haha, con thích chú rồi...!"Cô bé nhảy nhót chạy đến cửa nhà, mang dép rồi mở cửa.Vân Khanh nhìn bóng lưng bé, thấy có gì đó mất mác, cô đưa mắt ra hiệu cho Lục Mặc Trầm.Người đàn ông phong thần tuấn lãng, mặt mày thâm trầm, không thích hợp với sự dịu dàng, lúc cau chặt mày, đúng là mặt mày vẫn không có chút thay đổi, một cánh tay liền hợp lại, giơ lên thành một nắm nhỏ."A!" Tiểu Đào tử hô lên, cánh tay nhỏ nhanh chóng ôm lấy cánh tay thô cứng, ngần người, miệng nhỏ toét nở nụ cười: "Đã quá, thì được chơi cao cao vui như vậy!"Lục Mặc Trầm có kinh nghiệm với mấy bé, tuy nhiên chưa từng như vậy với con nhà người khác, nhỏ nhẹ nói: "Mở cửa."