Giản Viên Viên ây da một tiếng: “Có gì không tốt chứ, cậu mặc một chiếc váy chẳng lẽ Hoäc Thâm còn quản cậu sao.”
“Này thì không tới mức đó.”
Bỗng, Lê Nhất Ninh nhớ tới lời lên án lúc sáng của chú Hứa.
Cô vội vàng nhìn nhân viên cửa hàng: “Đúng rồi, tôi muốn xem khuy măng sét của phái nam.”
Khóe môi của nhân viên cửa hàng cong lên, nhìn Lê lắm tiền: “Được ạ, tôi sẽ đi lấy tới cho Lê tiểu thư ngay.”
“ừ”
Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên nhìn thấy cô chọn ra từng đôi khuy măng sét một, nghẹn một chút mới hỏi: “Cậu làm gì vậy, làm chuyện gì có lỗi với Hoắc Thâm rồi sao?”
Lê Nhất Ninh trừng cô: “Không có.”
Cô lúng túng nói: “Cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy, cũng nên mua chút gì đó cho Hoắc Thâm thôi.”
Giản Viên Viê
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh thậm chí còn tiêu một số tiền lớn mua một cái đồng hồ tặng Hoäc Thâm.
Đối với hành vi tiêu tiền của Lê lắm tiền, Giản Viên Viên chỉ có thể tỏ ý khâm phục.
Mà lúc này, Hoắc Thâm đang ngồi ở văn phòng tự nhiên mà nhìn thấy một loạt tin nhắn trừ phí.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn hai cái rồi buông xuống.
Giống như mấy trăm vạn vừa tiêu đó căn bản không phải là tiền của anh.
Trợ lý vô ý liếc nhìn một cái, không thể không khâm phục đối với vị Hoắc phu nhân này.
Đồng thời cũng khâm phục Hoắc tổng lại không hề phản ứng trước việc này.
Lúc chập tối, dưới sự chỉ dẫn của chú Hứa, Hoäc Thâm nhận được một tin nhắn hỏi thăm của cô vợ nhà mình.
Lê Nhất Ninh: [Mấy giờ anh về nhà.] Hoäc Thâm nhướng mày: [Chuyện gì?]
Lê Nhất Ninh: [Chú Hứa bảo tôi hỏi anh, nói nhanh quyết định mấy giờ về để đầu bếp làm cơm.]
Hoäc Thâm: [Sáu giờ tôi về.]
Lê Nhất Ninh: [Ờ.]
Cô ngước mắt nhìn chú Hứa: “Sáu giờ.”
Chú Hứa: “Được, vậy là giống như ngày thường”
Lê Nhất Ninh: “......."
Đáy lòng cô đang thầm bới móc, đã giống như ngày thường vậy bảo mình hỏi chẳng phải là vẽ thêm chuyện sao.
Lúc Hoäc Thâm về tới nhà, Lê Nhất Ninh đang ngồi trên sô pha xem kịch bản.
Sau khi nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa đi làm về một cái, không thể không nói...... Hoắc Thâm mặc tây trang giày da có một loại cảm giác cấm dục nói không nên lời, khiến người ta rất rất muốn kéo bỏ cà vạt của anh, sau đó...... (không thể nói).
Nghĩ như vậy, Lê Nhất Ninh bị bản thân làm cho sặc một cái.
Hoäc Thâm nhàn nhạt nhìn cô: “Uống chút nước.”
Nói xong, người đã đi lên lầu, lúc trở xuống thì người đã thay ra bộ quần áo ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Hoäc Thâm khó có hôm không đi thư phòng. Lê Nhất Ninh xem phim, ánh mắt như có như không rơi trên người đàn ông cách đó không xa.
Lúc không kịp đề phòng bỗng bị bắt ngay tại trận.
“Có chuyện muốn nói với tôi?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi chốc lát, muốn nói lại thôi: “Có, chat weixin?”
Hoäc Thâ
Giây tiếp theo, weixin Hoắc Thâm nhận được một tin nhắn, là phương thức liên hệ của một người.
Lê Nhất Ninh: [Anh thêm người này đi, ghi chú là ông Hoäc là được.]
Hoäc Thâm không hiểu nhìn cô.
Lê Nhất Ninh dùng đôi mắt to rất chân thành đó của cô nhìn anh, nói một câu: “Thêm vào đi.”
Thật ra Hoäc Thâm rất không muốn để ý tới trò chơi này của cô vợ nhỏ nhà mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh
trong trẻo đó của cô thì đột nhiên động đậy ngón tay.
Anh thêm vào
Có điều đối phương còn chưa đồng ý.
Nhìn thấy Hoắc Thâm gửi lời mời đi rồi, Lê Nhất Ninh cũng. thấy yên tâm.
Cô cảm thấy có mình ở đây Hoäc Thâm nhất định sẽ ngại giao lưu với bác sĩ, rất hiểu ý người mà cầm theo kịch bản trở về phòng.
Ba mươi phút sau, lúc Lê Nhất Ninh đang say sưa đọc kịch bản thì cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Cô vô thức ngước mắt nhìn qua, bỗng đụng phải ánh mắt của Hoäc Thâm.
Cô ngớ người chốc lát, nhìn thấy Hoắc Thâm đi từng bước từng bước tới gần đột nhiên bảt đầu căng thẳng: “Hoäc Thâm, anh muốn làm gì?”
Hoäc Thâm cười khế một tiếng đóng cửa lại, trong tay còn cầm điện thoại, giọng nói trầm khàn vang lên ở trong phòng: “Em bảo tôi thêm người này là có ý gì? Em cảm thấy tôi không được?”
Lê Nhất Ninh vô thức trốn về phía sau, ánh mắt tránh né:... Chính là.....”
Cô cúi đầu, suy nghĩ tìm cách nên giải thích thế nào mới tốt: “Hoäc Thâm, vấn đề này không cần gấp, bây giờ y học tiến bộ như vậy...... anh lại có tiền như vậy, đi khám xem thế nào nhé?”
Cô nhớ tới những lời miêu tả trong tiểu thuyết, nhịn không được nói: “Bác sĩ này không phải là gặp mặt trực tiếp nói cũng không tiết lộ tin tức gì về anh ra ngoài, thế này không có gì ngại nói ra cả.”
Chí ít Lê Nhất Ninh là nghĩ như vậy.
Một người đàn ông mắc bệnh không được đúng là rất mất mặt, nhất là đối với phái nam thành công như Hoắc Thâm mà nói nhất định là không băng lòng để cho người ta biết.
Cho nên Lê Nhất Ninh đã đánh tiếng nhắc trước với người †a hết rồi, không được hỏi tên họ chỉ được hỏi tình huống, cảm thấy đáng tin hãy nói tiếp.
Nhưng cô không ngờ, Hoäc Thâm lại tức giận như vậy?!
Nghe xong, Hoäc Thâm cười lạnh một tiếng.
Anh hỏi: “Là ảo giác gì.....” Anh dừng lại chốc lát, cúi đầu nhìn cô vợ nhà mình: “Khiến em cảm thấy tôi không được?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phát hiện ý trong câu nói này.
Con ngươi của cô trợn to, giơ cao tay hỏi: “Đợi đã.....”
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi: “Anh..... Không phải không được?”
Mày Hoắc Thâm hơi nhướng lên, hơi nghiêng người, ngón tay thon dài thong thả cởi nút quần áo ra, giọng nói trầm khàn chứa đầy cơn giận vang lên ở bên tai Lê Nhất Ninh: “Tôi được. hay không được, đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi.”