Lời vừa dứt, trong phòng hình như yên tĩnh đi mấy phần.
Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới cảm giác được có điều không đúng.
Cô mở miệng giải thích: “Là do kịch bản sắp xếp như
Lê Nhất Ninh: Ừm”
Hoắc Thâm không hỏi nữa, tiếp tục xem kịch bản. Không biết vì sao, Lê Nhất Ninh cảm thấy hơi lạnh nhưng nói không ra là kiểu lạnh nào. Rõ ràng vừa rồi còn
nóng lắm mà.
Cô ho một tiếng, nhìn khắp nơi: “Tôi đi rót cốc nước, anh muốn không?”
“Không cần.”
“Ồ”
Lê Nhất Ninh không miễn cưỡng anh, đứng dậy rời khỏi. Sau khi rót một cốc nước trở lại, cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã tương đối tập trung rồi.
Vừa vặn Hoắc Thâm cũng nhìn qua đây: “Hôm nay lúc em thử vai có người đáp kịch không?”
“A? Có chứ.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lê Nhất Ninnh không biết là do chột dạ hay là thế nào, yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Dịch Tử Mặc, là đạo. diễn Thẩm bảo.”
Hoắc Thâm nặng nề 'ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Từ trong ba chữ này, Lê Nhất nghe ra cảm giác lạnh lùng.
Ánh mắt cô lấp lánh, nghỉ ngờ hỏi: “Đều..... đều được. sao?”
Nghe xong, Hoắc Thâm bật cười.
Anh cúi đầu, nhìn xuống trang giấy bị ngón tay đè lấy, chỉ ngay đó nói: “Vậy thì cảnh này đi.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, trùng hợp thế nào lại đúng ngay cảnh hôm nay thử vai.
“Cảnh này?”
“Có vấn đề?”
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái, nghĩ vẫn nên không nói ra đây là cảnh hôm nay cô và Dịch Tử Mặc thử thì hơn.
“Không có gì."
Cho dù có vấn đề cô cũng không dám nói.
Lê Nhất Ninh nhìn người đàn ông đối diện.
Bỗng, Hoäc Thâm đổi tư thế, nhướng mày lên một cái có cảm giác nghiêm túc và uy nghiêm nói không nên lời.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Nàng là?”
Lê Nhất Ninh ngơ ngác, phút chốc thất thần.
Cô phát hiện, Hoắc Thâm lợi hại hơn rất rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô thậm chí ngay lúc cô không kịp đề phòng thì đã nhập vai rồi, Hoắc Thâm đã nhập vào nhân vật trong đó rồi.