Tần Vô Song vừa đặt chân xuống đất, chân cô lúc này vừa mỏi vừa tê...cái tên đó..Cô vừa nghĩ vừa bước xuống xe, đột nhiên có cánh tay ôm lấy eo theo phản xạ cô quay mặt về hướng của cánh tay.
Mắt cô và Tề Thiên Mặc chạm nhau, cô hơi lùi lại, chân lại va vào xe suýt té.
- Em đi đâu vậy?
- À..về biệt thự.
Cô hơi ngại nhìn anh sự việc đêm qua cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được. Bây giờ cũng đã quá trưa cô nghĩ chắc anh ta cũng ăn cơm rồi.
- Dừng lại..đừng có khoe ân ái trước mặt tôi
Liên Thần cùng Trác Nhiên đứng sau nhìn, Liên Thần khôn chịu nổi ánh mắt hai người nhìn nhau liền lên tiếng. Thường ngày anh ta thấy Ôn Húc cùng Kha Uyển thôi đi bây giờ lại đến hai người này, anh quá xui xẻo đi.
Trác Nhiên đứng cạnh không nói gì, anh đang nghĩ xem dáng vẻ yêu đương của gia chủ sẽ như thế nào.
Tần Vô Song quay sang nhìn hai người đang đứng đó. Tề Thiên Mặc liền buông cô ra, rồi cùng hai người đi về nhà lớn còn Tần Vô Song đi về nhà riêng kia.
...............
Buổi tối.
Tề Thiên Mặc đi đâu đó về hơi muộn nên cô ăn tối trước, rồi đi ngủ luôn, nhưng mùi hương quế thì vẫn ở đó nhưng cô lại không thấy thoải mái dễ chịu như bình thường, ngủ không được nằm trằn trọc mãi.
Cạch
tiếng cửa mở, Tần Vô Song nằm ôm gối biết Tề Thiên Mặc đã về, không kiềm được qua ra nhìn. Anh nhận thấy cô chưa ngủ thì tiến lại.
- Sao vẫn chưa ngủ?
Anh hỏi, mùi hương vẫn còn đó mà cô lại không ngủ được sao. Tần Vô Song không trả lời, cô không biết tại sao bản thân lại không ngủ được, rất trống trải.
- Ngày mai tôi đi Anh quốc.
Tề Thiên Mặc vừa thay bộ vest trên người vừa nói. Anh sợ mình sẽ nhớ cô mất. Còn Tần Vô Song liền nhớ ra gia tộc Windsor mà Ried nói thuộc Anh quốc, cơ hội tốt đây
- Em cũng muốn đi.
Cô nhổm dậy. Tề Thiên Mặc ngạc nhiên, anh tưởng cô sẽ gật đầu bỏ qua không nghĩ cô cũng muốn đi.
- Ừm\, mai xuất phát.
Nói xong anh đi thẳng vào phòng tắm, còn Tần Vô Song nằm trên giường suy nghĩ về gia tộc Windsor, cô không chắc họ là gia đình của mẹ nhưng dù gì cũng là do Ried tìm ra cô tin tưởng thứ chị ấy tìm được không vô dụng.
Mải suy nghĩ nên không để ý Tề Thiên Mặc đã đến bên cạnh từ lúc nào.
- Nghĩ gì vậy\, ngủ đi.
- Ừm..không có gì.
Tần Vô Song hơi giật mình, cô gật gật đầu. Mùi hương tỏa ra từ người Tề Thiên Mặc làm cô dễ chịu, không tự chủ cô liền xoay người về phía anh.
Hành động này làm anh cười nhẹ, nhìn khuôn mặt của cô, đôi môi hồng hồng thu hút anh. Không nói gì anh cúi xuống ngậm lấy nó, cô mở to mắt nhưng dần dần cũng nhắm lại, Tề Thiên Mặc nhận thấy cô không phản kháng thì muốn tiến hơn nữa.
Anh xoay người đem Tần Vô Song đè dưới thân, Tần Vô Song muốn đẩy anh ra nhưng anh đè rất chặt. Nụ hôn cuồng nhiệt, Tề Thiên Mặc như muốn ăn sống cô luôn vậy.
Hai người dây dưa một hồi, tay của anh luồn vào váy ngủ cô, không khí bắt đầu ám muội, hơi thở của hai người dồn dập.
- Tề..Thiên..
Còn chưa kịp nói hết thì môi của cô lại lần nữa bị Tề Thiên Mặc ngậm lấy, váy ngủ hở gần hết, áo tắm trên người anh cũng tuột hết. Bờ vai mảnh khảnh khẽ run.
- A..ưm..
Tiếng rên rỉ kìm nén của Tần Vô Song, cả người cô bị anh bao phủ, gắt gao ôm lấy. Tề Thiên Mặc dường như nghe thấy, chuyển động có chậm lại nhưng động tác không dừng một giây nào, tay cô níu chặt vào lưng anh.
Ánh trăng sánh mờ len lỏi trong phòng, hai thân hình dây dưa bỗng trở nên ấm áp.