Quả nhiên cô đặc toàn là tinh hoa, người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy lại tới chợ đen, sở thích của cô, hoá ra không chỉ đơn thuần không tốt như ăn vặt.
Về đến nhà, Vân Thư đang định đi tắm, thời tiết nóng nực, cô cảm thấy mò hôi nhễ nhại rất khó chịu.
Tạ Mẫn Hành tự nhiên cầm lấy túi của Vân Thư, treo lên giá để quần áo ở cửa. Vân Thư nhìn thây, không quên nhắc nhở: “Đi lên chậm thôi.”
Vân Thư không nghe thấy gì, chạy về phía hồ bơi.
Tạ Mẫn Hành xắn tay áo sơ mi xuống tầng dưới, để lộ cánh tay thon gọn, đi vào bếp.
Người đàn ông nấu ăn là đẹp trai nhật, người đản ông nấu ăn mặc áo Sơ mi quân tây còn đẹp trai hơn.
Khuôn mặt Tạ Mẫn Hành không chê vào đâu được, thân hình cao thẳng tắp, Vân Thư mặc áo tắm, đeo khăn tắm đứng trước bếp, nhìn cảnh tượng âm áp này.
Tạ Mẫn Hành lấy ra một cái bánh từ lò, đi qua Vân Thư, vào nhà hàng: “Bánh em chín rồi, mau tới đây ăn.”
Vì Vân Thư luôn ăn vặt, giai đoạn đầu. Tạ Mẫn Hành chiều cô, tưởng ăn kha khá là được, không ngờ sau này ngày càng tồi tệ, gần như mỗi lần vê đêu bóc đồ ăn vặt, lúc ăn cơm, lúc nào cũng nói không ngon, đắng miệng, tróc lợi, lân này cũng nũững nịu la hét.
Để cô ăn cơm, lúc nào cũng chỉ ăn hai miếng qua loa, rồi bắt đâu ăn đồ ăn vặt trên tay.
Cuối cùng có một lần Tạ Mẫn Hành không thê chịu đựng được nữa. Nắm bắt cơ hội, tối hôm đó Tạ Mẫn Hành đã nghiêm khắc giáo dục vì cô không nghe lời, ngày hôm sau, anh ra điêu kiện với cô ít ăn đồ ăn vặt, Tạ Mẫn Hành sẽ nướng một chiếc bánh nhỏ cho cô mỗi ngày.
Vân Thư không chịu nổi sự ép buộc của Tạ Mẫn Hành, đồng ý một cách miễn cưỡng.
Không đồng ý, thì không có cả bánh ngọt và đồ ăn vặt.
Cũng may, tay nghề Tạ Mẫn Hành thật sự không phải nói cho có, chiếc bánh này, Văn Thư nhìn thấy không đủ ăn.
“Chồng, anh có biết anh siêu đẹp trai không?”
“Ông xã, người ta rất thích anh đó!”
Bởi vì Tạ Mẫn Hành và Vân Thư ở bên nhau ngày đêm, bây giờ Vân Thư nhìn anh, anh có thể đoán được chính xác chuyện quái quỷ gì trong bụng cô.
“Có một bữa ăn.”
“Chồng!”
“Một ngày chỉ thê ăn một chiêc bánh, còn ra điêu kiện ba ngày một cái, còn không nghe, năm ngày một cái, bảy ngày một cái, mười ngày một cái.
Một câu của Tạ Mẫn Hành không cho Vân Thư dám có suy nghĩ nũng nịu nữa.
Trong lòng Vân Thư: Không cho người ta cơ hội nói chuyện, hừ, không ăn cơm anh nấu nữa.
“Ăn tối xong, vào phòng làm việc với anh.” Tạ Mân Hành gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của Vân Thư.
Vân Thư ăn: “Ò. Làm gì thế?”
“Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.” Tạ Mẫn Hành bưng một bát cháo ngọt khác cho Vân Thư, anh nâu riêng cho cô.
Không thể phủ nhận, tay nghề Tạ Mân Hành không phải là bộc phét, Vân Thư ăn rất vui vẻ. Nếu không ăn, dù sao Vân Thư cũng không nói, không tính.