Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]

Chương 36: Làm Khó



Lại là tiếng gõ cửa. Cô biết đó là quản gia Trình đưa cơm nên liền ra mở cửa. Cơm thì chẳng thấy đâu kèm theo sắc mặt của bà không được tốt. Cô biết có chuyện chẳng lành rồi.

" Cô à, lão gia bảo cô xuống dùng bữa với ông ấy và cô Huỳnh."

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài vậy, đầu cô căng thẳng không thể nghĩ ra được gì nữa. Cô theo quản gia ra ngoài.

Cô vừa định bấm thang máy để đi xuống thì quản gia Trình nói: "Cô à, lão gia bảo chỉ có người trong nhà họ Hàn mới được đi thang máy."

Cô vội rút tay lại. Rồi quay người nhìn cái cầu thang bộ. Cô khó khăn từng bước xuống. Đi tới phòng ăn, cô thấy ông Hàn và Huỳnh Cao Mẫn đang đợi mình sẵn. Sắc mặt của ông rất nghiêm túc và lạnh lùng, còn Huỳnh Cao Mẫn thì lại mỉm cười sắc ý nhìn cô. Cô lễ phép đứng trước mặt ông, cúi đầu chào.

"Dạ chào lão gia!"

Ông Hàn nhìn cô, ánh mắt không chút thiện cảm.

"Ngồi đi!"

Giai Ý cô vâng lời liền ngồi uống bàn ăn. Ông Hàn hỏi cô: "Sao tới giờ cơm mà cô không xuống ăn, lại còn bảo người đem cơm lên phòng? Hay cô không muốn ngồi chung mâm với ông già này?"

Cô xua tay rồi liền phủ định: "Không có, cháu không có ý đó."

"Chứ là ý gì?"

Cô cảm thấy vô cùng khó nói. Thấy cô khó xử và im lặng. Hủy mỉm cười đắc ý rồi bảo: "Bác à, người ta đã không muốn nói thì bác đừng có ép chứ. Bác à, ăn thôi. Đồ ăn nguội hết rồi."



Ông Hàn ánh mắt đang sắc lạnh nhìn cô khi nghe thấy ả nói vậy thì ông lại hài lòng mà nhìn sang ả.

Cô nhìn thấy những hành động này liền cảm thấy tủi thân.

"Bác ăn món này đi ạ."

Ả ta nhiệt tình gắp những món ngon trong mâm cho ông. Còn cô, cô chỉ gắp cơm trắng bỏ vào miệng chứ cũng chẳng dám động tới đĩa rau trên bàn. Bầu không khí trên bàn ăn rất khó xử, trước mặt cô, hai người như bố con ruột mà trò chuyện, còn cô thì như không có vậy, chỉ biết ngồi im nghe họ nói chuyện. Sớm biết mình chẳng là gì nên cô nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.

Ông Hàn thấy cô rời đi thì bỏ đũa xuống, thở dài mà nói: "Con bé này nhìn là ta đã không thích rồi. Thế mà thằng

Ngôn nó vẫn thương cho bằng được. Nó chẳng có gì trong tay, người thân thì không có, nghề nghiệp cũng chẳng ồn định. Bác lo nó tới với thằng Ngôn chỉ vì tiền.

Cô ta nghe vậy thì liền thêm dầu vào lửa, nói xấu cô: "Cháu cũng không muốn chia rẽ họ đâu nhưng cháu thấy anh ấy phung phí cháu cũng không nhịn được. Mỗi lần mà cô ấy đi shopping, anh Hàn không nghĩ nhiều mà đưa luôn thẻ đen cho cô ấy thoái mái quẹt. Cháu nhìn mà cháu tiếc lắm chứ bác. Nếu như tiền bạc của nhà họ Hàn mà rơi vào tay ả thì tiền bao nhiêu cũng sẽ hết. Mà cô gái này tài thì không có, lại mềm mại yếu đuối như thể, cưới về chắn chắc sẽ là gánh nặng."

Ông Hàn nghe vậy thì thái độ liền không vui. Mà điều này lại chính là điều ả ta muốn. Đang nói xấu thì Hàn Thương Ngôn anh quay về.

" Tôi mới đi có mấy tiếng mà đã có người nói xấu vợ tôi như vậy rồi sao?"

7Cô ta hoảng hốt đứng dậy.

"Anh..."



Ông Hàn nhìn anh rồi liền chỉ trích: "Ai là vợ con hả? Con nhỏ đó chưa hề có sự đồng ý của ta. Vậy nên con đừng hòng tự mình quyết định. Mà con cũng thật là vô tâm, Tiểu Mẫn về nước con không tiếp đón nhiệt tình. Bắt người ta ở khách sạn mấy ngày tiêu tốn biết bao nhiêu tiền. Bây giờ ta đón nó vè thì có sao?"

Hàn Thương Ngôn anh nhìn người phụ nữ mưu mô trước mặt ghét bỏ mà nói: "Cô đúng thật là vô sỉ. Muốn nói gì tôi cũng được nhưng cô nói xấu cô ấy. Tôi không nhịn được!"

Cô ta tức giận nhưng thấy ông Hàn nên nhịn nhục mà tỏ ra vô tội.

"Bác à, cháu không có ý gì hết. Chỉ là cháu lo cho anh ấy thôi."

" Im miệng đi! Cô khiến tôi chán ngấy tận cổ rồi này."

Ông Hàn cau mày tức giận quát: "Hàn Thương Ngôn!"

Anh không muốn nói nhiều nên liền quay lưng bỏ lên lầu. Cô ta thấy anh cư xử thờ ơ với mình như vậy thì tức giận đến tím mặt.

Anh vô cùng lo lắng mà chạy lên phòng cô. Anh thấy cô đang gục mặt xuống giường rồi thút thít. Thấy tiếng mở cửa đột ngột, cô giật mình quay lại thì thấy anh. Theo phản xạ của bản thân, cô liền lau nước mắt rồi chống nạng đứng dậy hỏi: "Anh, anh về rôi à?"

Anh thấy cảnh này thì đau lòng không thôi. Anh liền hỏi cô: "Hai người ức hiếp em đúng không? Em nói đi."

Cô nắm lấy bắp tay anh rồi lắc đầu: "Không có gì hết, chỉ là hiểu lầm thôi. Họ không có ức hiếp em gì hết. Anh đừng tức giận như vậy."

Thấy cô buồn bã, anh xót xa ôm cô vào lòng rồi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi vì anh đã chưa bảo vệ em thật tốt. Em đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ nói với anh. Em mà im lặng, có biết anh rất đau không?"

Cô vỗ nhẹ lưng anh rồi dịu dàng bảo: "Không có chuyện gì hết cả. Anh đừng lo nữa"