Hàn Thương Ngôn anh bỗng nhận được số lạ, liền do dự rồi nhấc máy
" A lô?"
" Hàn Thương Ngôn à, người của mày thật là thú vị. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn dũng cảm khiến tao đây rất thích thú."
Anh nghe xong thì liền đoán được đầu dây bên kia chính là Thầm Dịch Bạch. Anh tức giận mà quát: "Thẩm Dịch Bạch, Là mày sao? Tốt nhất mày đừng động vào cô ấy!"
" Chậc chậc, đừng nóng thế chứ. Tôi chỉ muốn khen một chút thôi mà. Hôm trước, cứu mạng cô ta trên sân thượng không nhìn kĩ. Giờ nhìn lại... mới thấy xinh quá trời luôn. Nếu cô ấy chưa có người yêu thì tôi đây đã đăng ký rồi."
Những câu nói khiêu khích của anh ta khiến Hàn Thương Ngôn tức chết mất. Biết cô bây giờ đang trong tầm ngắm của hắn. Anh vô cùng cẩn trọng mà nói: "Thẩm Dịch Bạch, có gì mày ngắm vào tao đây này. Đừng có động chạm gì vào cô ấy."
Đầu dây bên kia không nói gì mà cúp ngang. Hàn Thương Ngôn vô cùng lo cho cô liền gọi về cho quản gia Trình.
"Dạ cậu chủ, cậu gọi về có việc gì vậy?"
Anh lo lắng mà hỏi cô đang ở đâu: " Giai Y, cô ấy đâu rồi?"
" Àh, cô ấy vừa mới mang cháo lên bệnh viện thăm cậu Thẩm gì đấy rồi ạ."
Dự cảm có chuyện không lành, Hàn Thương Ngôn liền lái xe ngay về nhà.
Giai Ý cô lúc này thất vọng mà đi về thì liền gặp Thẩm Dịch Bạch ngay ở cổng bệnh viện. Cô liền vui mừng mà đi tới
"May quá, anh vẫn chưa về."
Thẩm Dịch Bạch giả vờ như chẳng hiểu chuyện gì.
" Cô tìm tôi à?"
Cô vô cùng cảm kích trước hành động trượng nghĩ của Thẩm Dịch Bạch mà không hề hay biết mình đã bị ngắm trúng. Cô liền cảm ơn anh ta vì hôm qua không màng nguy hiểm mà cứu mình.
" Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi."
" Làm tôi đợi từ sáng tới giờ. Cuối cùng cũng nghe được lời cảm ơn. Cô lần sau tốt nhất đừng mạo hiểm tính mạng của mình như vậy."
" Tôi hiểu rồi..."
Cô vừa nói xong, một chiếc xe màu đen vô cùng sang trọng từ đâu mà dựng trước mặt cô. Thẩm Dịch Bạch còn lịch sư hỏi: "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhé?"
" Tôi tự bắt taxi về được mà. Không phiền không phiền. Anh về thong thả."
" Cô là con gái. Ai mà nỡ để một người xinh đẹp như vậy đứng đây bắt taxi chứ. Lên xe đi."
Anh ta mở cửa ra. Cô vì không muốn không khí ngại ngùng nên cũng lên xe. Cô thầm nghĩ: "Thì ra anh ta cũng là người giàu có. Gương mặt anh ta mình nhớ mang máng đã nhìn thấy đâu đó rồi nè."
Cô ngơ ngác nhìn Thẩm Dịch Bạch. Cho tới khi anh ta hỏi: "Nhà cô ở đâu vậy?"
" Àh..."
Cô nói chỉ cho tài xế nhà mình.
"Đúng rồi, nhà tôi đây nè."
Giai Ý cô đang định mở cửa bước xuống xe thì Thẩm Dịch Bạch đưa tay ra tháo dây an toàn cho cô. Mà người của anh ta cũng đã mở cửa cho cô rồi.
" Cảm ơn..."
"Khi nào rảnh, tôi sẽ mời cô đi cafe."
"Nhưng mà..."
" Tôi gửi lời mời kết bạn Wechat của cô rồi đó. Nhớ phản hồi nhé."
Nói rồi anh ta rời đi. Giai Ý cô hoang mang không hiểu mới lần đầu gặp nhau thôi mà anh ta có vẻ rất thân thiết, còn chu đáo với cô nữa. Nhưng rồi cô lại gặt bỏ hết suy nghĩ đó đi. Cô nghĩ rằng anh ta là một người đàn ông tốt, biết tôn trọng người khác. Nhưng không hề hay biết anh ta đang lợi dụng cô cho mục đích trả thù của mình.
" Chết rồi! Cái cặp lồng cháo..."
Cô đã để quên cặp lồng cháo trên xe ô tô của Thẩm Dịch Bạch mất rồi. Cô liền trách móc bản thân: "Ý ơi là Ý, có mỗi cái cặp lồng cháo thôi mà cũng để quên được. Đầu óc mày thật là..."
Cô liền mở cổng đi vào nhà. Quản gia Trình lúc này chạy ra hỏi cô về tình hình cậu thanh niên kia.
" Cô à, cậu thanh niên đó, đã khoẻ hơn chưa?"
" Anh ta tỉnh lại rồi nhưng cũng làm thủ tục xuất viện luôn. Con cảm ơn người ta rồi dì ạ."
" Vậy tốt quá. Cậu ấy quả thật dũng cảm. Thấy tên cướp cầm dao như vậy mà cũng dám đánh trả."
Lúc này, cô liền nhớ lại hình ảnh người đàn ông đó vì mình bị đâm, liền có chút xuyến xao. Rồi trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người đàn ông đó đã từng bế cô lên. Cô liền chợt tỉnh lại. Hàn Thương Ngôn lúc này cũng phi như bay về tới nhà. Anh chạy xồng xộc vào trong. Mà Giai Ý cô nhìn thấy sắc mặt anh đang trần đầy sự lo sợ thì liền đứng dậy. Bỗng anh ôm chặt lấy cô. Cô có thể cảm nhận được anh đang run run người nhẹ. Cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh rồi hỏi: "Hàn Thương Ngôn à, anh đang lo lắng điều gì sao? Đừng sợ nhé, có em ở đây."
"May quá, em không sao cả."
Nói rồi anh nắm lấy bả vai cô mà đẩy ra, anh nhìn vào mắt cô rồi dặn dò: "Từ giờ em hãy ở yên trong nhà. Đừng có đi đầu lung tung nhé."
Cô vẻ mặt đầy hoang mang mà hỏi anh: "Tại sao chứ?"
" Anh không thể cho em biết lý do. Nhưng xin em hãy nghe lời anh đi. Thực sự bây giờ em đang gặp nguy hiểm."
Cô nghe xong thì cũng có chút hơi sợ. Nhưng cô thấy Hàn Thương Ngôn còn sợ hơn cả mình. Cô ôm ạnh rồi nhẹ nhàng nói: "Rồi rồi, em sẽ nghe lời anh. Anh đừng lo lắng nữa."
Cô trấn an anh bằng một nụ hôn khiến anh bớt đi phần nào sợ sệt. Anh sợ Thẩm Dịch Bạch sẽ làm hại tới cô, giết chết cô như năm đó bố anh ta đã bị giết.