Hàn Thương Ngôn nhờ bác sĩ nói với cô rằng sức khỏe cô vô cùng tốt. Bác sĩ tấm lòng nhân hậu liền nói giúp anh mà không cầm bất cứ đồng tiền nào.
- Sau mấy ngày nằm ở đây theo dõi sức khỏe. Cô Trần à, cô thấy sao?
Trần Giai Ý cảm ơn bác sĩ:
- Thật sự cảm ơn sự nhiệt tình giúp đỡ của các bác sĩ nên giờ này tôi vẫn ngồi ở đây. Hiện tại tôi cảm thấy sức khỏe vô cùng tốt. Nhưng... chân tôi chả có cảm giác gì cả. Tôi không thấy đau cũng chẳng thấy có cử động gì.
Bác sĩ bình tĩnh trả lời cô:
- Cô bị gãy chân chắc có lẽ sau khi tháo bột là có lại cảm giác thôi.
Cô mơ hồ gật đầu. Bác sĩ nói tiếp:
- Hiện tại, cô có thể xuất viện được rồi. Về nhà theo dõi sức khỏe là được. Đây là số thuốc tôi kê cho cô.
Bác sĩ đưa giấy xuất viện với đơn thuốc cho cô. Trần Giai Ý vui mừng cảm ơn. Bác sĩ cũng vui khi thấy cô như vậy, rồi ông rời đi.
Hàn Thương Ngôn lại đến như một sự trùng hợp.
Trần Giai Ý ngạc nhiên:
- Sao hôm nay anh lại đến?
Hàn Thương Ngôn giả vờ buồn bã hỏi:
- Buồn quá, cô đuổi tôi đấy à?
- Không có...
Hàn Thương Ngôn nhìn cô rồi nói:
- Dù sao tôi cũng là người gây tai nạn cho cô. Cô làm vậy tôi cảm thấy có lỗi lắm.
Quản lý của cô chạy vào hớt hải nói:
- Giai Ý à, căn nhà mà chúng ta thuê bị chủ nhà đòi lại rồi.
Cô ngạc nhiên:
- Sao cơ?
Quản lý từ từ giải thích:
- Chuyện là con trai bà ta cưới vợ. Nên bà ta trả lại nửa số tiền cọc cho mình. Bảo mình là thông cảm dọn đi chỗ khác.
- Bây giờ, chân tay em như này. Đâu có tiện đi cùng chị đi tìm nhà để thuê.
Hàn Thương Ngôn liền có ý kiến:
- Dù sao thì tôi cũng phải có trách nhiệm. Hay là thế này đi, cô dọn tới nhà tôi. Khi nào chân cô hồi phục rồi cô đi.
Quản lý liền lia lịa đồng ý. Trần Giai Ý lập tức từ chối:
- Sao được chứ. Hôm đó, là do tôi tự chạy ra ngoài khiến anh tông phải. Với cả tôi và anh đâu có quan hệ gì. Ở chung với nhau như vậy tôi thấy kỳ lắm.
Quản lý liền nói:
- Cậu ta là em trở thành bộ dạng này. Em cứ về nhà cậu ta ở mấy hôm đi. Chị nhất định sẽ kiếm nhà mới cho em.
- Nhưng mà...
Quản lý quát:
- Không nhưng nhị gì hết. Chị là quản lý của em đó.
Trần Giai Ý bị chị ép cũng đành miễn cưỡng theo anh về. Hàn Thương Ngôn lấy xe lăn ra rồi dịu dàng bế cô lên. Hai người ra khỏi bệnh viện liền đeo khẩu trang, kính râm để tránh Fan của cô phát hiện. Anh đã thành công đưa cô về biệt thự của mình.
Căn nhà to lớn, vô cùng sang trọng hiện ra trước mắt cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy căn nhà đẹp tới như vậy.
- Woa, đẹp quá.
Anh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô liền mỉm cười và hỏi:
- Thích à?
Cô xua tay:
- Không tôi chỉ thấy nó đẹp thôi. Chứ tôi làm sao dám thích chứ. Cả đời tôi đi hát, đi diễn chưa chắc sở hữu được căn nhà to như vậy.
Hàn Thương Ngôn mở cốp lấy xe lăn ra, anh dịu dàng đỡ cô xuống xe rồi đẩy cô vào. Sâu trong căn nhà lại đẹp hơn, nội thất trong căn nhà phải cả tỷ. Cô còn chưa kịp khen thì 2 bên tay cô có có cả chục cô giúp việc
- CHÀO MỪNG CÔ ĐẾN VỚI BIỆT THỰ HÀN GIA.
Cô bị tiếng chào làm cho giật mình. Cô cúi đầu chào mọi người rồi được Hàn Thương Ngôn đẩy xe vào trong.
- Từ giờ căn phòng này sẽ là của cô.
Đôi mắt cô sáng rực lên.
- Thật sự đẹp quá...
Hàn Thương Ngôn bế cô lên.
- Anh làm gì vậy?
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
- Cô thấy sao?
Trần Giai Ý vô cùng thích thú liền đáp:
- Mềm
Hàn Thương Ngôn đẩy xe tới giường cô rồi nói:
- Nếu cô cần gì thì cứ gọi nhé. Người của tôi sẽ phục vụ cô chu đáo.
Trần Giai Ý không hiểu tại sao anh lại tốt với mình vậy nên trước khi anh rời đi. Cô liền hỏi:
- Sao anh đối xử tốt với tôi dữ vậy?
Hàn Thương Ngôn ngoảnh đầu lại nhìn cô rồi đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa. Hay là tôi thích cô rồi nhỉ?
Giai Ý cứ nghĩ là anh đùa nên đỏ mặt không nói gì nữa
Hàn Thương Ngôn ra ngoài ra lệnh cho tất cả người hầu.
- Cô ấy cần gì thì phục vụ. Phục vụ không tốt tôi cho mấy người nghỉ việc đó!