Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 9: 9




Anh và cô đã đến rạp chiếu phim.


Anh quay sang đưa đôi mắt, hỏi cô: "Muốn xem cái gì?"

Cô cười gian xảo, nghĩ bụng: "Lâu lắm rồi không được xem phim.
Mình sẽ chọn một bộ phim đáng sợ khiến cái tên kia phải tè ra quần.
Hí hí!"

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi muốn xem phim Ám ảnh kinh hoàng."

______

Giới thiệu: Ám ảnh kinh hoàng (The Conjuring)

là series phim kinh dị siêu nhiên rất nổi tiếng của Mỹ, phim được lần đầu công chiếu vào năm 2013.


(có thể bỏ qua phần này.
Vì nó dài)

Trong phim, hai nhân vật chính Ed và Lorraine Warren là cặp vợ chồng điều tra các hiện tượng siêu nhiên xảy ra trên nước Mỹ.
Những báo cáo của họ còn truyền cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết Amityville Horror.


Hai vợ chồng Warren đã đến để hỗ trợ gia đình Perron (Ron Livingston và Lili Taylor) đang trải qua các sự kiện ngày càng đáng lo ngại trong trang trại của họ ở Harrisville, Rhode Island.


________

Cô mưa thêm một hộp bắp rang bơ.
Cùng anh đi vô rạp.


Phim bắt đầu, có vẻ như anh và cô không có phản ứng gì.
Nhưng đến giữa phim...



" Áhhh...." _ cô sợ hãi ôm lấy anh

Anh tỏ ra rất hạnh phúc.


Cô lắp bắp: "Đi...
đi về đi...
sợ...
phim này đáng sợ quá.
Về đi...
hu hu..."

Anh cười và đẩy cô ra khỏi rạp chiếu phim.
Cô than trách: "Hu hu...
tại cậu đó.
Cho đến giờ tôi vẫn sợ nè! Tự dưng cho người ta xem cái phim đó."

Anh không thể nhịn cười được: "Ha ha...
Cậu nghĩ cậu có thể khiến tôi sợ sao? Bày đặt xem phim kinh dị.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!"

Cô tức giận: "Hứ! Không xem nữa, đi về! Mà nói gì thì nói luôn đi!"

Anh bình tĩnh: "Cho tôi hỏi, cuối tuần cậu có rảnh không?"

Cô tức giận: "Không!"

" Cậu có thể cùng tôi bay về New York không? Tại vì mẹ tôi hay càu nhàu về việc vợ con lắm.
Mỗi lần tôi về thăm nhà là bà ấy lại bắt tôi đi xem mắt.
Thế nên là...
Yên Nhi, cậu giúp tôi nhé?"

Anh năn nỉ cô.
Khiến cô không còn cách nào khác.
Cô nghĩ bụng: "Cuối tuần này,mình về nhà thăm cha mẹ.
Nhưng mình chẳng muốn về.
Thôi được! Chấp nhận cái chuyện này coi như là né tránh."

Cô nói: "Được, nhưng mà...
còn cái chân?"

Anh tự tin: "Yên tâm đi! Tôi đã kẻ cậu sơ qua cho mẹ tôi biết rồi.
Bà ấy có vẻ như thương cái hoàn cảnh của cậu."

"..." _Cô im lặng

Anh nhìn đi nhìn lại.
Anh bỗng dưng nói với cô một cái dọng rất dịu dàng: "Yên Nhi, nói thật thì...
tôi thích cậu!"

Cô ngạc nhiên: "Thôi đi! Đừng đùa nữa.
Đây không phải lúc để đùa đâu!"

Anh nắm tay cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn khóc vậy: "Anh...
Anh yêu em, Yên Nhi, từ khi gặp em và ở bên em cho đến nay.
Thật sự là em đã khiến anh thay đổi.
Anh nghĩ rằng...
anh đã thật sự yêu em!"

Cô gạt tay, cô có vẻ như đang rất bối rối: "Cao Trường Phong, giữa hai chúng ta chỉ có thể là bạn mà thôi.
Cái việc cậu thay đổi đó là do chính cậu.
Chứ không phải là tôi giúp cậu thay đổi.
Tôi mong chúng ta chỉ dừng lại ở đó, cậu đừng có cố gắng tiến thêm.
Chúng ta không thể đi quá giới hạn được đâu.
Bây giờ, tôi mệt rồi.

Cậu đưa tôi về nhà đi!"

Anh có vẻ như buồn lắm.
Nhưng cố gắng nở nụ cười: "Không sao! Không là người yêu thì là bạn.Để ah anh đưa em về!"

Cô lạnh lùng: "Gọi nhau như cũ đi! Không quen đâu!"

Anh không nói gì, đẩy cô ra bến đỗ lấy xe rồi đưa cô về nhà cậu mợ Hàn.


Ở nhà cậu mợ Hàn...


" Con vừa đi đâu về vậy, Yên Nhi?"

Yên Nhi vừa về nhà, tâm trạng thì bất ổn mà cậu Hàn lại hỏi

Cô mệt mỏi nói: "Cậu à, con đi xem phim với bạn thôi! Bây giờ con mệt lắm.
Cậu đừng hỏi con gì nữa nhé!"

Nói rồi cô đi vào phòng.
Cậu Hàn càng ngày càng thấy cô có vẻ mệt mỏi, yếu mềm đi.


Ông Hàn gọi Quốc Bảo xuống.


Anh đi xuống thấy sắc mặt cha không tốt: "Cha, có chuyện gì mà cha gọi con xuống vậy?"

Ông đặt tách trà xuống bàn, hỏi: "Bảo à, con hay đi đón Yên Nhi.
Con có biết tại sao mấy ngày nay mặt nó buồn như đưa đám không? Đã thế còn ẻo lả, mệt mỏi."

Anh nghĩ bụng: "Chị Nhi vừa đi đâu về kia chứ? Tại sao lại ẻo lả, mệt mỏi? Đúng! Chỉ có cái thằng nhóc họ Cao gì đó chứ không ai hết."

Bản thân muốn tốt cho cô.
Anh lúc nào cũng muốn chia rẽ Cao Trường Phong và cô: "Cha à! Gần đây, con thấy chị Nhi hay đi với cái tên nhóc Cao...
Cao Trường Phong đó.
Lúc này, con thấy chị ấy lơ là trong học tập lắm."

Ông giật mình: "Vậy sao? Bây giờ con làm sao thì làm.
Bằng mọi giá phải tách cái thằng nhãi ranh đó ra khỏi Yên Nhi.
Nếu cái tình hình này cứ tiếp tục.
E rằng không được!"

Anh cười gian xảo: "Vâng cha!"

Cô định đi uống nước thì nghe thấy tất cả câu chuyện mà họ nói.
Cô đi chuyển xe đến chỗ họ.

Cô nghẹn ngào: "Bảo à! Chị thật không ngờ bây giờ em lại thành ra như vậy."

Cậu Hàn và Quốc Bảo ngạc nhiên đứng dậy, lia lịa: "Không...
không phải!"

Cô nói: "Cao Trường Phong là người ngoài cuộc.
Em đừng có lôi cậu ấy vào chuyện này.
Từ trước đến nay em luôn muốn chị và cậu ấy không gần nhau, chị biết là em luôn đố kỵ và không thích cậu ấy.
Nhưng...
bây giờ em còn bịa chuyện để hại cậu ấy.
Chị thật thất vọng về em!"

Cô quay đầu lại, Anh níu lại: "Tại vì em thích chị! Em không muốn chị ở bên nó!"

Cô lẩm bẩm: "Loạn...
loạn hết rồi!"

Nói rồi cô quay lại tát anh một cái thật đau: "Em nên nhớ, chúng ta là chị em.
Em không được có bất kỳ một chút tình cảm nào đối với chị.
Bởi hai chúng ta là chị em.
Chị em thì càng không thể có!"

Cô đi vào phòng, dập cửa mạnh.


Cậu Hàn nhìn Quốc Bảo và lắc đầu: "Con...
con là cha thất vọng quá!"

Nói rồi ông cũng bỏ vào phòng.


Anh thì đang đứng tại đây, suy nghĩ về những việc đã làm.



.