Phong Khiêm để quản gia ra tận cửa đón Tống Kiều. Vừa nhìn thấy cô đến ông ta đã mừng rỡ nói:
- Cô Hạ, cô đến rồi. Thật xin lỗi vì mới sáng ngày ra đã làm phiền đến cô.
Tống Kiều cởi dây an toàn đẩy cửa xe ra, nói bằng giọng không kiên nhẫn:
- Được rồi, mấy câu xã giao rườm rà đó không cần nói cũng được. Tiểu Duệ đang ở đâu?
Nụ cười của quản gia cứng đờ, ngượng ngùng hắng giọng.
- Tiểu thiếu gia bị mang đến Từ Đường rồi, ông chủ có vẻ rất tức giận.
Tống Kiều lướt qua quản gia đi vào nhà, vừa đặt chân đến phòng khách đã thấy bầu không khí âm u lạnh lẽo. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười đi đến bàn ăn ngồi xuống.
- Chào buổi sáng, Kỷ Đình Dạ.
Kỷ Đình Dạ cảm nhận một mùi hương hoa hồng phảng phất, hắn ngẩng đầu quan sát Tống Kiều. Cô có làn da trắng như sứ, vừa mới tắm xong lại càng thêm mềm mượt lạ thường. Mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt, có lẽ chưa kịp sấy đã vội vã đến đây. Kỷ Đình Dạ thu lại áp suất thấp, cất giọng trầm trầm:
- Tôi tưởng cô đã quay về căn hộ của bản thân rồi, sao sớm vậy đã đến đây?
Tống Kiều tuy bên ngoài vẫn tươi cười nhưng bên trong đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Kỷ Đình Dạ. Nếu hắn không nổi điên thì cô có chạy đến không, biết rõ còn cố hỏi.
- Tôi hứa sẽ ăn sáng cùng Tiểu Duệ, nó đâu rồi?
Kỷ Đình Dạ liếc mắt về phía Phong Khiêm, anh ta chột dạ nhìn sang nơi khác. Tống Kiều nhíu mày, không vui hỏi lại:
- Kỷ Đình Dạ, con trai anh đâu rồi?
Kỷ Đình Dạ thổi thổi tách trà, nhàn nhạt đáp:
- Nó đang ở trên phòng. Phong Khiêm, gọi Tiểu Duệ xuống đây.
Phong Khiêm sững sờ, trong lòng thầm phỉ nhổ. Anh ta biết ngay mà, Boss không muốn hạ mình nhưng lại chẳng yên tâm về Hạ Tiểu Thư nên mới đem tiểu thiếu gia ra làm cái cớ lừa cô ấy về nhà. Đáng thương cho tiểu thiếu gia, có ông bố vừa nham hiểm lại vừa vô sỉ.
Tống Kiều cũng bất ngờ, không phải nói anh ta đang phạt Tiểu Duệ sao? Cô không thiện chí nhìn về phía Phong Khiêm, thấy anh oan ức lắc đầu thì cũng ngầm hiểu.
Người giúp việc mang trà cho Tống Kiều, mùi thơm bốc lên khiến cô tỉnh táo đôi chút. Được rồi, Tiểu Duệ không sao thì những chuyện khác cô không so đo nữa.
Kỷ Duệ cùng Phong Khiêm đi xuống nhà, thấy Tống Kiều ở đấy thì cậu nhóc liền vui vẻ chạy đến. Tống Kiều bế nhóc ngồi lên đùi mình, dịu giọng:
- Duệ Duệ tỉnh dậy không nhìn thấy cô Mẫn Hi, còn tưởng cô không cần con nữa.
Tống Kiều thấy cậu nhóc ủy khuất, tâm cũng nhói đau. Cô lau nước mắt cho Kỷ Duệ, bắt đầu bịa chuyện:
- Làm sao cô lại không cần con được. Đêm qua cô chỉ về căn hộ lấy chút đồ. Thấy khuya quá nên mới ngủ lại đó. Tiểu Duệ đừng khóc, cô Mẫn Hi biết sai rồi.
Kỷ Đình Dạ thong thả uống trà, đáy mắt hắn là ý cười nhàn nhạt. Hắn dùng tay ra hiệu cho quản gia, ông ta lập tức cho người dọn bữa sáng. Có Tống Kiều, Kỷ Duệ lại ngoan ngoãn ăn sáng mà không tiếp tục cau có nữa. Phong Khiêm đứng bên cạnh âm thầm bái phục Boss nhà mình, đúng là một mũi tên bắn hai con nhạn.
Kỷ Đình Dạ nhìn tách trà vẫn chưa được động vào của Tống Kiều, mùi hương toả ra khiến sắc mặt hắn có chút phức tạp. Hắn nhìn quản gia, ánh mắt rét lạnh khiến ông ta sợ hãi.
- Đem trà xuống, mang hai cốc sữa lên đây.
Quản gia lau mồ hôi, vội vã bưng tách trà rời đi. Rất nhanh đã có người khác đem sữa tươi đến đặt lên bàn. Tống Kiều thật sự cạn lời, ngay đến ăn uống mà Kỷ Đình Dạ cũng muốn quản. Đúng là con người bá đạo độc đoán. Chỉ có Kỷ Duệ đã quen với cảnh này, cậu nhóc đến liếc cũng không thèm liếc lấy một cái.
- Hai người cứ ăn từ từ, tôi có chút việc cần xử lý.
Nói xong hắn đi thẳng ra bên ngoài. Tống Kiều cũng chẳng bận tâm, cô hiện tại không muốn hít chung bầu không khí với con người này.
Khu biệt thự của Kỷ Đình Dạ rất lớn, ngoài toà biệt thự chính còn vô số biệt thự nhỏ khác nằm rải rác trên mảnh đất hình chữ nhật. Hơn nữa mỗi căn biệt thự nhỏ đó còn có lối vào riêng biệt. Vì vậy khi xe hắn rời khỏi cổng chính, lại rẽ qua một cánh cổng phụ khác mà trở về. Chỉ là biệt thự hắn vào lại nằm ở nơi hẻo lánh ít người lui tới nhất.
Quản gia đã chờ sẵn ở đó, thấy hắn đến thì vội vàng ra mở cửa xe. Kỷ Đình Dạ không vội bước xuống, chỉ hướng quản gia cất giọng lạnh lùng:
- Tìm ra chưa?
Quản gia cúi đầu, cung kính đáp:
- Đã tìm ra rồi, hiện tại đang ở bên trong.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, chậm rãi bước xuống xe. Quản gia nhìn ra sự phẫn nộ trong đôi mắt lạnh băng của hắn, cũng không dám nhiều lời.
Lúc Kỷ Đình Dạ đi vào, bên trong đã xộc lên mùi máu tanh quen thuộc. Hắn nhíu mày, không vui ngồi vào ghế sofa. Không một tiếng rên rỉ nào phát ra, chỉ có tiếng bén ngọt của lưỡi dao xuyên vào da thịt. Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt, bộ đồng phục hầu gái gọn gàng giờ đây nhuộm một màu đỏ đến chói mắt.
- Ở trước mặt tôi còn dám giở trò, gan cũng không nhỏ.
Cô hầu gái mỉm cười, nhìn Kỷ Đình Dạ bằng ánh mắt thách thức. Sắc mặt Phong Khiêm không quá tốt, anh ta bước lên mấy bước nhỏ giọng nói:
- Boss, cô ta giống như không hề biết đau đớn.
Kỷ Đình Dạ nhịp ngón tay trên thành ghế sofa, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Có một tổ chức sát thủ vì muốn người của mình an tâm tự sát đã chế ra một loại thuốc gây tê liệt cảm giác. Khi tiêm vào cơ thể, máu sẽ không thể đông lại mà chỉ chảy mãi không dừng.
Hắn vừa nói vừa nhìn miệng vết thương của cô hầu gái, đúng là máu cứ tuôn ra một cách mất kiểm soát. Phong Khiêm nhăn mày, hỏi:
- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Kỷ Đình Dạ nhìn cô giúp việc sắc mặt đã sớm trắng như xác chết, cất giọng đều đều:
- Nếu đã có gan đến tận nơi này ra tay với người của tôi, thì hẳn là bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để trả giá. Cậu thay tôi tặng một phần quà đáp lễ bọn họ đi.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì đứng dậy, mùi máu tanh khiến hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào. Quản gia thấy hắn muốn đi, cất tiếng hỏi:
- Ông chủ, vậy còn cô ta?
Kỷ Đình Dạ nghiêng đầu, dù hắn vẫn đang cười nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta phát lạnh:
- Thưởng tách trà vừa rồi cho cô ta, hẳn là cô ta rất thích đấy. Đó là quà đính kèm, bảo Rose không cần quá cảm động.
Quản gia đáp một câu. Sau đó ra hiệu cho đám thuộc hạ đứng bên cạnh ra tay. Dám ngang nhiên đối đầu với Kỷ Gia thì chỉ có con đường diệt vong. Bọn sát thủ này thật là ngại mạng quá dài...