Suốt những năm đại học cô là người luôn kiên trì cố gắng.
Thành tích học tập của cô luôn dẫn đầu trong đám nữ sinh.
Tuy làn da của cô không được trắng như gái thành phố, nhưng cô thuộc tip người càng nhìn càng thấy đẹp. Cô là hoa khôi của cả trường.
Cho nên có rất nhiều người muốn theo đuổi cô.
Trong đó có cả bạn thanh mai trúc mã của Lục Linh Linh.
Nhưng cô chưa bao giờ để ý tới bọn họ.
Trong lòng cô chỉ có duy nhất mình Hồ Hiểu Tử mà thôi.
trong trường thỉnh thoảng cô vẫn bị những lời đàm tiếu ác ý.
Làng của cô trước kia nghèo khó thật, nhưng nhờ từ khi có nhà họ Hồ đầu tư phát triển du lịch thì mọi chuyện đã khác.
Từ một ngôi làng nghèo khó đã trở thành một trung tâm du lịch đứng đầu cả nước.
Nhà họ Hồ giao quyền quản lý hòn đảo cho gia đình cô.
Từ ba cô quản lý bây giờ đã tới thời của anh trai cô.
Có thể nói bây giờ gia đình cô cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, so về mặt tài chính thì không hề thua kém bất kì một cậu ấm cô chiêu nào sống trong thành phố này cả.
Cô bây giờ là đại tiểu thư danh giá, là viên ngọc quý được cưng chiều.
Nhưng Ngô Điềm Điềm chưa bao giờ ỷ lại vào điều đó.
Cô luôn nỗ lực học tập, giành lấy nhiều học bổng để học tập chứ không phụ thuộc vào gia đình.
Cô không thích kiểu khoe khoang của cải nên quần áo cô mặc là loại hàng bình dân.
Phong cách ăn mặc của cô cũng rất đơn giản, áo phông , quần jeans với giày thể thao..
Thỉnh thoảng cô và Hồ Hiểu Tử có thời gian sẽ đi ăn cùng nhau.
Hồ Hiểu Tử sẽ tới đón cô nên từ đó mới có những tin đồn thất thiệt rằng cô cặp bồ với đại gia.
Nhưng cô không thèm giải thích cũng như ngăn cản Hồ Hiểu Tử tới đón mình.
Bởi vì cô nghĩ họ nghĩ gì là việc của họ, không liên can tới cô.
Còn được Hồ Hiểu Tử tới đón là niềm hạnh phúc của cô, cô sẽ không vì một vài lời đàm tiếu mà từ bỏ nó.
Cô biết những lời đàm tiếu đó là do Lục Linh Linh giở trò sau lưng nhưng cô không quan tâm tới .
Bởi vì cô nghĩ một điều nhịn thì chín điều lành, nên hết lần này tới lần khác cô đã bỏ qua cho cô ta.
Nhưng lần này thì không thể, cô ta nói cô thế nào thì cô cũng không quan tâm nhưng cô không thể nào không quan tâm tới tiểu Bảo được.
Nó đáng yêu như vậy không nên bị người khác xúc phạm.
Thấy Lục Linh Linh muốn đánh trả lại cô, Ngô Điềm Điềm bồi thêm cho cô ta một cái tát nữa.
Hôm nay cô phải cho cô ta biết thế nào là bẽ mặt.
Lục Linh Linh ánh mắt cầu cứu tới Giang Nhạn Sương , bởi vì cô đã nói đỡ cho bọn họ chắc chắn bọn họ sẽ không làm ngơ.
Quả nhiên Giang Nhạn Sương lại thêm dầu vào lửa.
'' đây là thẹn quá hóa giận rồi hay sao????
Điều này chứng tỏ cô gái này nói cô là gái bao cũng không quá quắt.
Còn đây chắc là nghiệt chủng bị người ta vứt bỏ của cô nhỉ ???
Như vậy mới phải bám lấy chân David để cầu xin nhận đứa con trai của cô làm con nuôi.
giờ đây chắc có lẽ David đã biết được bộ mặt thật của cô nên mới vứt bỏ hai người.
Hai người không còn chỗ nào nữa mới quay lại Thanh Thành này, đứa con trai của cô chắc là đã ủ mưu tính kế để vào được biệt thự của Hàn tổng trộm đồ .''
Cái suy luận này của cô ta nếu mà làm biên kịch phim truyền hình thì chắc là sẽ ăn khác lắm.
Nhưng điều đó không phải là sự thật.
Lục Linh Linh không thể nào bị ăn hai cái tát này như vậy được, cô ta hô hào mọi người bắt lấy Ngô Điềm Điềm và Hồ Vương Bảo để giao cho cảnh sát.
Đứng trước tình hình này rất có thể thân phận của tiểu Bảo sẽ bị bại lộ cho nên Ngô Điềm Điềm đành phải gọi điện cầu cứu Hồ Hiểu Tử .
Từ nãy tới giờ hai người phụ nữ họ lời qua tiếng lại nhưng Hồ Vương Bảo giường như vẫn không nghe thấy.
Cậu đang mãi đắm chìm trong câu nói đầy tổn thương của Hàn Vân Phong.
Có lẽ trên đời này cậu không có ba, người đàn ông nay cũng không xứng làm ba của cậu.
Vậy la mắt nhỏ trừng mắt to, cậu đã quyết định đáp trả lại.
'' Hàn tổng, chú có bằng chứng gì mà đã vu oan cho cháu.
Khi đó không chỉ có cháu ở trong phòng ma còn có cả Giang Nhạn Sương kia nữa.
Nếu chú đã nghi ngờ thì phải nghi ngờ cả hai, đường này chú lại chỉ nghi ngờ có một người có phải quá phiến diện rồi không?
Cháu có thể lấy trộm tại sao cô ta lại không thể chứ.???.
Đường đường là Hàn tổng của tập đoàn Hàn thị vì bảo vệ cho vợ chưa cưới của mình mà đem vu oan giá họa cho một đứa trẻ năm tuổi.
Việc này quá mức nực cười.''
Mọi người xung quanh nghe cậu bé nói vậy thì đều im bặt lại, hướng ánh mắ tới chỗ Giang Nhạn Sương .
Giang Nhạn Sương bị chọc đúng chỗ đau , cô ta nhảy dựng lên muốn tát cậu một cái.
Nhưng thật không ngờ Ngô Điềm Điềm đã ôm cậu vào lòng hứng chịu cái tát này.
Hồ Vương Bảo nhìn thấy khuôn mặt của cô đã từ từ đỏ lên hiện rõ năm đầu ngón tay, lòng bàn tay của cậu siết chặt lại.
Lưu Linh Linh đứng bên cạnh phụ họa theo.
- Đánh hay lắm, đánh nữa , đánh nữa đi.
Giang Nhạn Sương nhận được sự cổ vũ khuôn mặt tự đắc muốn tiến lên đánh cậu lần nữa.
Nhưng lần này Hồ Vương Bảo đã ra tay trước, chỉ bằng hai cú đá đã khiến cho cô ta và Lục Linh Linh đều ngã sõng xoài ra đất.
Không dừng lại ở đó, cậu còn muốn đạp bọn họ thêm vài ba phát nữa.
Lúc này Hàn Vân Phong tiến đến chỗ của cậu ngăn cản.
- Đừng đánh nữa, cháu mà đánh nữa là họ tàn phế mất.
Hàn Vân phong có thể nhìn ra tuy tuổi của cậu còn nhỏ nhưng mỗi cú đá đều có lực rất mạnh.
Hồ Vương Bảo cười khẩy.
"Đây là quan binh được phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn sao ???
Rõ ràng vợ tương lai của mình đánh người ta trước, bây giờ người ta đánh lại thì ra ngăn cản.
Thật nực cười."
Thực ra nãy giờ Hàn Vân Phong không ngăn cản Giang Nhạn Sương vì có mục đích khác.
Bây giờ mục đích đã đạt được rồi nên giữa họ không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Điều cần nhất bây giờ chính là chờ đợi người kia sẽ tới.
Người mà Ngô Điềm Điềm gọi điện cầu cứu rất có thể là cô ấy.
Lần trước ở tiệm váy cưới rõ ràng anh đã nhìn thấy người rất giống Hứa Hân Hoan , người này đi đón Thomas, khi đó có cả Ngô Điềm Điềm ở đấy nữa.
Bây giờ anh gây sức ép cho họ cũng chính vì để người kia lộ diện.
Nhưng tính toán vủa Hàn Vân Phong đã đi sai một bước.