Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng

Chương 119



Hồ Vương Bảo chờ đợi tới mức phát cáu.

Cậu rất lo cho mẹ mình , nếu không tìm được cậu thì mẹ của cậu biết phải làm sao đây???

Mẹ cậu sẽ lo lắng tới phát điên lên mất.

Năm phút... Mười phút...

Cậu vừa đói vừa mệt.

Trận đánh vừa rồi đã rút đi rất nhiều thể lực của cậu, từ sáng tới giờ cậu lại chưa được ăn gì.

Cái bụng của cậu đã đói meo hết cả rồi...

Hai tên lúc nãy đã bị cậu nhốt xuống khoang tàu, không thể thoát được.

Hồ Vương Bảo đành ngồi xếp bằng chống cằm chờ đợi người tới cứu.

Tận nửa tiếng sau mới có một chiếc thuyền tiến về phía cậu.

Ánh đèn pha khiến cậu hoa cả mắt, mất một lúc sau cậu mới nhận ra đây là một chiếc thuyền cảnh sát.

Rất nhanh một đám người mặc đồng phục đã phi lên bao vây con thuyền lại.

Một người đàn ông trong số đó có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh tinh tế, mặc một bộ đồng phục cảnh sát theo sau đám người kia nhảy lên thuyền của cậu.

Toàn thân anh ta toát ra vẻ nghiêm nghị, chất phát.

Từ từ tiến về phía của tiểu Bảo ân cần hỏi thăm.

- Cháu bé, cháu không sao chứ. Ở đây đã có chú rồi, cháu đừng khóc nhé.

Hồ Vương Bảo thay vì vui mừng thì lại ôm một bụng tức giận,cậu khóc khi nào vậy???

Người này không có mắt nhìn sao???.

Cậu đây là đang đói bụng mà...

Hồ Vương Bảo đứng bật dậy hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn người cảnh sát trước mặt.

'' Chú cảnh sát, cháu hỏi chú một câu nhé .

Cháu khóc khi nào vậy ????

Chú có nhìn thấy cháu khóc không ???

cháu đây là đang mệt mỏi , đói bụng mà...

Cháu đâu có khóc đâu.



Mà sao các chú lề mề vậy?

Cháu gửi tín hiệu từ rất lâu rồi mà tới tận bây giờ các chú mới tới là sao ???

Nếu là người khác e là đã bị biệt tăm biệt tích từ lâu lắm rồi.''

Người cảnh sát nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của cậu bé trước mặt thì thoáng giật mình.

Thằng nhóc này bị bắt cóc mà sao như người đi hỏi tội vậy.

Anh quả thật là đang làm nhiệm vụ trên biển quốc tế.

,qua rada quét mới vô tình nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của cậu bé.

Cứ tưởng rằng ngư dân nào gặp nạn

Vì thế anh mới vội vã tới đây cứu người.

Ai ngờ từ xa đã thấy chiếc thuyền này, đây là chiếc thuyền buôn lậu anh đã truy lùng suốt mấy tháng nay.

Chắc có lẽ nạn nhân trên thuyền đã lén lút gửi tín hiệu cầu cứu.

Nhưng khi anh lên thuyền lại chỉ thấy một đứa bé đang ngồi chống cằm, đầu hơi cúi xuống.

, anh cứ nghĩ là đứa trẻ này đang khóc.

cho nên anh mới tiến lại dỗ dành.

Nào ngờ lại gặp phải tình huống oái oăm như vậy.

Người cảnh sát thoáng chốc khó xử rồi nhanh chóng lấy từ trong túi ra một thanh socola đưa cho cậu,hỏi han cậu bé.

'' Cháu bé, chú xin lỗi cháu.

Cháu có sao không??? là cháu đã gửi tín hiệu cầu cứu phải không ??

Vậy những tên buôn lậu kia ở đâu.?''

Hồ Vương Bảo vui vẻ cầm thanh socola bóc ra ăn một cách ngon lành.

Cậu dùng án mắt ra hiệu cho họ người đang ở dưới khoang thuyền.

Rất nhanh viên cảnh sát đã phái một đám người xuống xem thử, nhưng thật không may người đầu tiên mới bước xuống được hai bước đã ngã xuống khoang thuyền, hét lớn.

- có mai phục.

ngay lập tức mọi người đều chĩa súng về phía nóc hầm không dám bước xuống nữa.

Hồ Vương Bảo vừa ăn miến socola cuối cùng vừa đỡ trán mở miệng nói.



- Cháu quên mất, ở dưới bậc thang có hạt đậu, các chú đi phải cẩn thận.

Mọi người đều khóc không ra tiếng nhìn cậu bé trước mặt,khuôn mặt méo mó khó coi.

Nhưng khi họ mang được hai gã đàn ông lên trên boom tàu, dưới ánh đèn điện thì mọi người còn sốc toàn tập.

Hai gã đàn ông to cao vạng vỡ thế mà lại thâm hết cả mặt mày vì một đứa nhóc trước mặt thôi sao ???

họ tự hỏi với nhau rằng đây có phải là việc một cậu nhóc bốn, năm tuổi có thể làm ???

Viên cảnh sát vẫn đang ở bên cạnh cậu nhíu mày thật chặt, cậu bé này sao nhìn quen mặt tới vậy.

Hình như rất giống một ai đó....

Hồ Vương Bảo cười hì hì với bọn họ.

-Chỉ là hai tên nhãi nhép mà thôi, các chú không phải nhìn cháu bằng ánh mắt đấy.

Viên cảnh sát nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu, trong đầu lóe lên một hồi ức xa xưa.

Nụ cười của cậu giống, rất giống một người ...

Viên cảnh sát vội vã nắm lấy tay cậu, vặn hỏi kĩ càng.

- Này cậu nhóc , cháu và nhà họ Hồ có quan hệ gì?

Sợ cậu bé hiểu lầm anh còn cố gắng giải thích thêm.

- Cháu đừng nghĩ nhiều, chỉ là nụ cười của cháu rất giống một người bạn cũ của chú, cô ấy tên là Hồ Tuyết Liên. Nhưng mà cô ấy....

Nói đến đây viên cảnh sát bỗng cụp mắt xuống không muốn nói thêm gì nữa, có lẽ anh đã nghĩ nhiều.

Nhưng giọng nói trong trẻo của cậu bé lại nói ra những lời khiến nội tâm khô héo của anh như được tưới nước mát để dống dậy.

- Chú quen với mẹ cháu sao???

Mẹ , là mẹ cỉa cậu bé. Vậy hóa ra cô ấy còn sống, cô ấy vẫn chưa chết.

Viên cảnh sát bật cười nắm vai cậu bé hỏi lại.

- Cháu nói thậy sao, cô ấy là mẹ của cháu à...

Nhận được cái gật đầu chắc chắn từ cậu bé, anh mỉm cười rạng rỡ như ánh bình minh.

- Chú tên Trạm Tín, là bạn của mẹ cháu. Chú quen biết mẹ cháu cũng rất lâu rồi, nói cho chú biết mẹ cháu giờ đang ở đâu.Cô ấy có khỏe không???

Hồ Vương Bảo liền nói cho Trạm Tín biết mẹ mình đang đối phó với bọn bắt cóc ở cảng biển.

Trạm Tín nhanh chóng phân bổ công việc cho người ở lại rồi cùng cậu lái thuyền tới chỗ cảng biển phía Đông.