Tống Đa Đa trước khi lên sân khấu trình diễn còn không quên giễu cợt cô một câu
'' Nói cho cô biết, trình độ dương cầm của tôi đã đạt tới cấp sáu rồi đấy, bây giờ cô hối hận còn kịp''
Cô vẫn điềm nhiên ngồi ở ghế thưởng rượi lại càng khiến cho Tống Đa Đa tức giận đến nỗi giậm chân đi lên sân khấu.
Nói về đàn dương cầm, để thăng một cấp cần phải nỗ lực và phấn đấu rất nhiều.
Từ cấp 1 đến cấp 3 được gọi là sơ cấp.
Từ cấp 4 đến cấp 7 được gọi là trung cấp .Người ở trình độ này có thể làm giảng viên đại học được rồi.
. cấp 8 gọi là cao cấp. đây là cấp bậc của các nghệ sĩ nổi tiếng
Còn cấp 9, cấp 10 được gọi là thượng thừa. Hai cấp bậc này ở trong nước cũng như trên thế giới người đếm chỉ trên đầu ngón tay.
Về việc thăng cấp thì cấp càng cao càng khó thăng cấp, có người dùng cả đời luyện đàn cũng chỉ dừng lại ở cấp 8 mà thôi.
Nước ta cũng chỉ có Đại sư Tào Tuấn ở Thanh Thành này là đạt được trình độ thượng thừa mà thôi.
Bây giờ Tống Đa Đa đã ở cấp 6 chứng tỏ cô ta cũng không phải là không có tài năng.
Tống Đa Đa bước lên sân khấu, giới thiệu cô ta là thư kí riêng của Hàn tổng đến đàn một khúc nhạc góp vui.
Tống Đa Đa đàn nghe cũng hay, mọi người nghe cũng tán thưởng tài năng của cô ta. Khi kết thúc bản nhạc, cô ta còn không quên bồi thêm một câu khiêu khích
'' Tôi đàn cũng không tính là quá giỏi,mời Hứa tiểu thư trình diễn trình độ của mình để mọi người cùng mở mang tầm mắt''
Dứt lời, Tống Đa Đa ra hiệu mời cô lên sân khấu.
Tiểu Linh nhìn cô lo lắng, Hứa Hân Hoan trấn an cô rồi cùng cô cụng ly thêm một lần nữa rồi cô mới bước lên sân khấu.
Cô bước lên sân khấu ngồi vào ghế đàn, mọi người nhìn thấy khuôn mặt quá nỗi quần chúng , không có điểm nào nổi bật của cô thì không quá chú ý nữa mà vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau.
Cô đặt tay lên những phím đàn, ngón tay trắng nõn thon dài tựa như biết nhảy múa của cô bắt đầu trình diễn.
Tiếng âm nhạc du dương vang lên khiến mọi người lập tức im lặng lắng nghe, cả đại sảnh im lặng tận hưởng tiếng đàn lúc thăng lúc trầm này.
Nghe theo tiếng nhạc, Đại sư Tào Tuấn - một ông người đã qua tuổi lục tuần, tóc đã ngả màu hoa râm đang ngồi ở bàn tiệc bỗng đứng lên đi về phía sân khấu như có một ma lực đang thu hút ông.
hiệu trưởng Đại học Thanh Thành- Triệu Văn cùng với nhà thẩm định đồ cổ quốc gia Hồi Hiên thấy ông như thế cũng rảo bước theo sau.
Khi hai người họ đến nơi , nhìn thấy Đại sư Tào Tuấn đang mỉm cười thưởng thức thì khá bị sốc.
Đại sư Tào Tuấn rất ít khi nghe người khác đàn mà lại cười, ông ta là một Đại nhạc sư. Thông thường khi nghe người khác đàn dương cầm, dù có là nghệ sĩ nổi tiếng thì ông cũng chỉ bình thản nghe cho vui tai chứ không phải là kiểu thưởng thức âm nhạc như bây giờ.
Hứa Hân Hoan đàn khúc Hoàng Triều Quy Võ - đây là một khúc nhạc rất khó đàn. Ngay cả những nghệ sĩ nổi tiếng cũng e ngại khi thể hiện bản nhạc này.
Bởi vì độ khó của nó rất cao, chỉ cần đàn sai một nhịp là xem như hỏng cả bản nhạc.
Cô kết thúc bản nhạc trong sự tán thưởng của mọi người, đột nhiên Tư Nhạc bước lên sân khấu đánh giá.
'' Vị Hứa tiểu thư này thể hiện quả không tệ, nhưng so ra với bản khi nãy còn kém một chút.
Vì thế nên Tống tiểu thư thắng''
Kỳ thực ra là hắn đã được Tống Đa Đa dùng tiền mua chuộc từ lâu nên mới có nhận xét như thế.
Hắn vừa dứt lời, liền có một ly rượu vang từ dưới khán đài tạt thẳng vào mặt cùng với một câu nói vang lên từ đám đông
'' Ngươi có tư cách gì mà bình luận ''
Đột nhiên bị tạt rượu, còn ngay ở chốn đông người làm hắn đỏ mặt tức giận gắt gỏng đòi lôi người đó ra đánh cho một trận.
'' Là ai lại dám tạt rượu ta, ta đây là Tư Nhạc- giảng viên âm nhạc nổi tiếng của đại học Thanh Thành.
Biết người bước lên sân khấu là Tào Tuấn, Tư Nhạc lập tức cúi chào nịnh nọt.
'' quả thật không biết là Đại sư, mong đại sư rộng lượng bỏ qua''
Tào Tuấn nhìn về phía hiệu trưởng Đại học Thanh Hoa lên tiếng.
'' Ông bạn già, người này cũng xứng làm giảng viên âm nhạc sao? Tôi thấy quả thật người này làm ô nhục âm nhạc''
Hiệu trưởng Triệu ngay lập tức đã cho anh ta thôi việc. Được biết rằng để vào được Đại học Thanh Hoa làm việc là một quá trình tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt.
Hai chân Tư Nhạc run run quỳ xuống trước mặt Tào Tuấn nhật lỗi
'' Đại sư Tào, mọi chuyện lần này đều là do Tống Đa Đa , là cô ta đã dùng tiền mua chuộc tôi.
Trong lúc nhất thời tôi bị tiền che mờ mắt , kính mong Đại sư rộng lượng bỏ qua''
Biết được nguyên nhân sự việc, mọi người đều muốn hóng chuyện vui xem Tào đại sư sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Chuyện này Hứa Hân Hoan cũng đã đoán ra được từ lâu, nên mới cố tình đàn khúc Hoàng Triều Quy Võ để thu hút sự chú ý của Tào Tuấn.
Tào Tuấn đi qua người hắn, trực tiếp đến chỗ cô hỏi
'' Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.
Tài nghệ của muội đã vượt qua vị sư huynh này rồi
Chuyện này theo muội nên giải quyết như thế nào cho thỏa đáng đây?''
Nghe Tào Tuấn gọi Hứa Hân Hoan là tiểu sư muội , còn tự nhận tài năng thua kém cô thì mọi người mắt chưa a miệng chữ o nhìn cô.
'' Đại sư huynh quá lời rồi, hôm nay là lần đầu tiên muội trình diễn trước mặt nhiều người như vậy, muội thật không ngờ lại gặp phải tình huống này.
Chuyện này suy cho cùng là do thư kí riêng của Hàn tổng làm ra .
Người xưa có câu Đánh chó phải nhìn chủ. Nên chuyện này xin nhờ Hàn tổng xử lí vậy''
Hứa Hân Hoan ra vẻ không biết gì, tội nghiệp nói khiến mọi người đồng cảm.
Tào Tuấn và mọi người thấy cô nói vậy cũng có lí, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Hàn Vân Phong