Sau khi ăn xong, Hà Mạn Tuyết đẩy xe chở bát đĩa ra ngoài. Chưa bao lâu thì một người khác đẩy cửa bước vào phòng anh, gập người 45°, cung kính nói: " Đại lão" \- hắn là Hắc Liệt \- cánh tay phải của anh lo liệu việc trong bang khi các đại lão vắng mặt, hắn rất được Lâm Mạnh Thiên tin tưởng.
Anh nhìn Hắc Liệt không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Hắc Liệt liền nói chuyện mà mìn đến đây. nói: " Thưa đại lão, bên phía kia đã hồi đáp rằng 3 ngày sau ở nhà hoang XX 10h đêm thì sẽ gặp mặt" Anh khẽ gật đầu, nói: " Chuẩn bị xe, xuất viện" Hắc Liệt nhanh chóng bước ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho anh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại anh, anh cảm thấy trong lòng hơi lạc lõng, luyến tiếc không muốn rời đi. hụt hẫng như phải rời xa một người quan trọng. Anh trầm lặng rơi vào dòng cảm xúc của bản thân cho đến khi Hắc Liệt bước vào anh mở hoàn hồn, lấy lại tinh thần. Hắc Liệt đi vào bẩm báo: " Đại lão, thủ tục xuất viện và xe đã xong có thể xuất phát ngay bây giờ." Anh đi thẳng vào VSCN, thay một bộ đồ khác bước thẳng ra ngoài. Đi ra đến cửa bệnh viện, không biết thế nào, anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào một cửa sổ phản chiếu hình bóng một cô gái có mái tóc màu tím nổi bật, tay đang cầm bút viết viết gì đó vào cuốn sổ đang cầm trên tay trông rất chăm chú. Nhìn thấy hình ảnh này không hiểu sao anh lại lầm tưởng đến cô bé đó, anh như luyến tiếc không muốn rời đi chôn chân tại chỗ.
Hắc Liệt thấy anh không có ý định rời đi ngay, thây anh đang nhìn gì đó lièn đưa mắt nhìn theo. Khi thấy nơi anh đang chăm chú nhìn là hình bóng của một vô gái, anh như không tin vào mắt mình dụi dụi mắt máy lần nhưng hình ảnh đó vẫn đập vào mắt hắn. Dù rất ngạc nhiên nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù sao thì vẫn còn một việc khác đang chờ anh và hắn đến liền lên tiếng nhắc nhở: " Đại lão chúng ta nên xuất phát rồi." Anh gật đầu nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cô gái đó không muốn đi, khoảng mấy giây sau anh mới luyến tiếc quay đầu bước đi.
Hà Mạn Tuyết khi đang khám sức khỏe cho bệnh nhân thì cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, do đang khám cho bệnh nhân nên không thể quay lại ngay được. Nhưng khi cô quay lại thì không nhìn thấy ai chỉ nhìn thấy một chiếc xe đang chuẩn bị rời đi. Cô nhìn vào ô cửa xe phía sau cảm giác người trong đó vừa quen vừa lạ. Người trong đó đem cho cô một cảm giác rất thân thiết nhưng không biết là ai. Kính đó là từ một loại kính đặc biệt, chỉ có bên trong nhìn ra nên ngoài còn bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Lâm Mạnh Thiên khi ngồi vào trong xe cảm nhận thấy có người đang nhìn mình liền nhìn về hướng đó thì thấy khuôn mặt cô. Hau ánh mắt giao nhau khiến cho cả hai một cảm giác than thuộc đến lạ thường. Anh hơi nhechs mép cười, có lẽ hôm nay là lần đầu anh cười nhiều nhất sau 10 năm. Anh băng giọng ra lệnh cho tài xế, nói: " Đi" Tài xế của anh nhận được lệnh liền bắt đầu khởi động, chiếc xe lăn bánh dần dần đi ra khỏi bệnh viện thoát khỏi tầm mắt của cô. Cô vẫn nhìn chiếc xe cho đến khi nó lăn bánh đến khi chỉ còn lại là một chấm nhỏ và biến mất hoàn toàn cô vẫn nhìn theo hướng đó. Bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh thấy cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi vẫn chưa quay vào liền lên tiếng thắc mắc, nói: " Bác sĩ! Bác sĩ! Cô nhìn gì vậy?" Nghe thấy giọng nói, cô quay lại nhìn bệnh nhân, nhẹ giọng nói: " Không có gì" Rồi cô tiếp tục công việc đang dang dở của mình.